Trương quản lí khổ sở nói: "Pho tượng trong miếu là tôi phá... Lúc đó chúng tôi làm giải tỏa thì cư dân bản địa không đồng ý, chúng tôi cho rất nhiều tiền nhưng bọn họ cũng không thay đổi ý kiến, họ bảo không phải là vì vấn đề bồi thường mà là không cho chúng tôi dỡ bỏ căn miếu, họ nói cái gì mà Thất bà bà rất linh, nếu dỡ xuống sẽ bị bà bà trách tội, tất cả mọi người sẽ gặp tai họa.".
"Vì Lý tổng đã giao xuống nên tôi liền dẫn người đi đập pho tượng trước mặt dân chúng, dân bản xứ sợ yểu mệnh, tất cả đều dời đi, vốn tôi cũng không tin mấy chuyện này thế nhưng vừa nãy trải qua...". Trương quản lí đau khổ nói: "Diệp tiên sinh, ở đây có ma quỷ thật ư, tôi sẽ không có việc gì chứ?"
"Ông đã có rồi!". Diệp Thiếu Dương nhìn gã: "Há mồm."
Trương quản lí ngẩn ra nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó lại nhìn Chu Tĩnh Như, giơ tay, tự vả vào mồm mình một cái.
Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt: "Ông làm gì vậy?"
"Không phải ngài bảo tôi vả mồm sao?". Trương quản lí vô tội hỏi.
Diệp Thiếu Dương bất lực: "Tôi kêu ông há mồm, há mồm, nghe rõ chưa, ông có lỗ tai không?"
Trương quản lí gãi đầu một cái, hé miệng, Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như vừa nhìn, nhất thời giật mình: Ngoại trừ hai hàm răng là vẫn còn bình thường, toàn bộ mồm gã đều là một màu đen kịt, trông rất quỷ dị.
"Ông không biết mồm mình có vấn đề hả?". Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.
"Có a, tôi đi mấy bệnh viện rồi đều không tra ra vấn đề gì, hơn nữa thân thể tôi cũng rất tốt, không có dị thường, tôi đang định tìm mấy vị Trung y tới xem. Diệp tiên sinh, rốt cuộc là tôi bị gì vậy, mau mau cứu tôi với!". Trương quản lí đau khổ cầu xin.
"Thi khí vào người, ông chỉ còn một tuần lễ để sống, sau khi biến thành quỷ thi sẽ bị người khác sử dụng.". Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "May là người đó muốn bắt ông làm quỷ phó, không muốn giết ông, nếu không ông đã sớm đi theo lão Phùng rồi!".
Trương quản lí nghe xong hai chân mềm nhũn, ngây ngẩy quỳ xuống đất, cầu xin: "Diệp tiên sinh, mau mau cứu tôi, ngài muốn gì tôi đều cho hết, đến bà xã của tôi cũng..."
Đầu Diệp Thiếu Dương lập tức chảy một vạch hắc tuyến, tôi muốn bà xã của ông để làm gì, bà xã của ông có thể so sánh với hai mỹ nữ xinh đẹp kế bên ư?
Diệp Thiếu Dương bảo gã đứng lên, đi tới phòng làm việc của gã, đóng kỹ cửa lại, lấy từ trong túi đeo lưng ra một chiếc bát, bỏ hùng hoàng và bột chu sa vào, khuấy nước, bắt Trương quản lí uống cạn, sau đó vẩy chu sa vào một cái thùng rác, đá thùng rác về phía gã: "Nôn hết vào đây, nghìn vạn lần đừng nôn ra ngoài."
Sắc mặt Trương quản lí càng ngày càng đỏ, hô hấp dồn dập, không bao lâu sau, quả nhiên đã ghé vào thùng rác nôn mửa, hơn mười phút mới dừng.
Chờ gã ngẩng đầu lên, Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình theo bản năng nhìn vào thùng rác, nhất thời nổi một tầng da gà:
Trong thùng rác có vô số hắc trùng nhớp nháp, tất cả dính vào lớp dịch lỏng giãy giụa ngọ nguậy, còn có cả một con bọ cánh cứng to đùng.
"Trời ơi, đây là thứ gì?". Chu Tĩnh Như ngơ ngác hỏi.
Diệp Thiếu Dương đáp: "Thi rùa, trong cơ thể gã đang có độc thi rất nặng hoá sinh thành Thi rùa, may là mới hình thành không lâu, đợi sau vài ngày nữa, Thi rùa cắn phá nội tạng, độc thi lan ra toàn thân, gã sẽ biến thành cương thi."
Diệp Thiếu Dương nói với Trương quản lý: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ông uống hai bao nước hùng hoàng, ba ngày sau, độc thi bên trong cơ thể khô hết, lúc đó sẽ không có việc gì nữa!"
Trương quản lí vạn tạ thiên ân, cảm động đến rơi nước mắt.
"Những Thi rùa này xử lý như thế nào?". Chu Tĩnh Như lo lắng nói.
Diệp Thiếu Dương đậy nắp thùng rác lại, nói: "Đã không còn độc thi duy trì, lại thêm chu sa trấn áp, bọn chúng không sống được lâu đâu, em chớ lo lắng!"
Chờ Trương quản lí bình tĩnh lại, Diệp Thiếu Dương mới nói: "Giờ thì nói cho tôi biết, tượng Thất bà bà kia hình dạng như thế nào?"
Trương quản lí suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Là nữ nhân."
Ba người Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn gã, Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi nói vớ vẩn gì thế, người ta đã gọi là Thất bà bà rồi thì chẳng lẽ đó là nam nhân sao? Lẽ nào quỷ quái lại còn ngụy nương?" (1).
(1) Ngụy nương: Giả gái
Trương quản lí gãi đầu, do dự một chút rồi lắc đầu nói: "Tôi thật nghĩ không ra hình dạng như thế nào. Dáng dấp khó coi, có điểm xấu xí, giống người, nhưng cũng không giống người."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nói như vậy, Thất bà bà là một con yêu quái? Vội hỏi: "Ông suy nghĩ kỹ đi, dáng dấp bà ta có giống loài động vật nào không?"
Trương quản lí suy nghĩ hồi lâu, khoát tay nói: "Tôi thật nghĩ không ra, tôi mới nhìn thấy một lần, đâu có nhớ rõ, Diệp tiên sinh, hay là ngài tìm thôn dân nào đó hỏi đi, bọn họ chắc chắn biết rõ hơn tôi."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt, nhân tiện hỏi thăm một chút về lịch sử của miếu Thất bà bà.
Sau đó Trương quản lí trở lại công trường lấy xe đưa ba người tới một làng du lịch gần đó, cả ba bước vào một căn phòng nhỏ, vừa định ngồi xuống, bên ngoài đột nhiên biến đổi, mây đen giăng đầy trời, sắc trời trong nháy trở nên tối thui.
Trương quản lí đứng lên: "Trời sắp mưa rồi, tôi phải quay về công trường sắp xếp cho bọn họ che chắn, chút nữa sẽ tới.". Nói xong gã chạy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương nói: "Nhân tiện thông báo cho mọi người không được đến miếu Thất bà bà, cũng không được đến những nơi gần đó."
Trương quản lí nhận lệnh rời đi, mượn ô của bà chủ, vừa ra khỏi làng du lịch, mưa đã trút xuống, đường đất nông thôn ngấm nước không thể lái xe, Trương quản lí không còn cách nào khác hơn là đành đi bộ, che dù, chạy về phía công trường.
Từ nơi này quay về công trường phải đi ngang qua miếu Thất bà bà, vốn gã không muốn đi đường nhỏ, thế nhưng chỉ còn một con đường, nếu như vòng qua đường lớn phải tốn thêm nửa tiếng nữa mới tới, đợi mình về chắc trời đã hết mưa, lập tức gã cắn răng bước vào con đường nhỏ.
Lúc đi ngang qua miếu Thất bà bà, Trương quản lí theo bản năng liếc nhìn bên trong, đột nhiên thấy có một người đi vào trong sân, trời tối, không nhìn rõ đó là ai, vừa vặn có một tia sét xẹt qua, Trương quản lí kịp nhìn thấy người kia mặc trang phục lao động màu lục, đầu đội nón bảo hộ màu cam.
Người nọ nếu như là công nhân thì sẽ đội nón bảo hộ màu vàng, mặc quần áo lao động màu lam nhạt, trang phục và dáng vẻ như vậy, chỉ có giám sát viên.
Trên công trường vốn không có nhiều giám sát viên, hôm nay lại chỉ có hai người phụ trách, Trương quản lí nhìn bóng lưng người nọ kêu lên: "Là lão Thôi hay là lão Vương thế, chớ có vào a!"
"Tôi vào trú mưa!". Thanh âm của lão Vương vang lên.
"Mau quay lại đi, trong đó nguy hiểm lắm!". Trương quản lí gấp đến độ kêu lên, thế nhưng bên trong không có phản ứng.
Trương quản lí lo lắng y gặp nguy hiểm, cắn răng đi đến cửa viện, mắt thấy lão Vương sắp bước vào miếu, hướng về phía pho tượng bị vỡ kia.
"Lão Vương, ông mau ra đây! Mau ra đây!". Trương quản lí kêu khản cả tiếng nhưng giông tố quá lớn, có thể lão Vương không nghe, chỉ thấy y đứng ở đó không nhúc nhích.
Trương quản lí đấu tranh nội tâm mãnh liệt, cuối cùng vẫn là lòng thiện tâm lớn hơn sự kinh sợ, một hơi chạy đến sau lưng lão Vương, mắng y: "Ông có điếc không, không nghe thấy tôi nói gì sao, mau đi theo tôi.". Sau đó tiến tới túm tay áo y.
Lão Vương cứng đơ không nhúc nhích, một tay đưa lên mặt, không biết đang làm gì.
Trương quản lí đột nhiên có dự cảm xấu, chậm rãi đi tới, ngước nhìn, nhất thời sợ đến mức lùi về sau mấy bước, tựa vào một cây cột, ngây ngốc chứng kiến tình cảnh quỷ dị trước mắt:
Lão Vương đang đánh son...