Chương 706: KHÔNG THỂ THẢ LÂM DU

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:29:22

Bởi vì phát hiện hồng tiêu ngoài ý muốn, Diệp Thiếu Dương lại tìm nhọ nồi cùng với đất bỏ vào lọ, đem hồng tiêu cùng với nước khuấy lên, sau đó dùng sợi bông bện lại thành thừng sau đó chấm nước vẽ thành đạo văn. Công việc này cũng chỉ có hắn có thể làm, người khác cũng đều trở về phòng, không tới quấy rầy hắn. Vẽ một hồi đạo văn, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi về phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài sắc trời tối dần, có một ít cương thi bắt đầu đi lại. thở dài một hơi, Diệp Thiếu Dương tính thời gian, đoán rằng trong thế giới bên ngoài đã qua mấy giờ, thân thể chính mình vẩn không tỉnh, bạn bè chắc lo lắng vô cùng, liệu. . . họ Đã cho rằng chính mình đã chết? Không, bọn họ nhất định tin tưởng, mình có thể sống sót trở về, chỉ là. . . hiện tại, mình còn muốn tại đây thêm một buổi tối. đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Vương Bình đi đến, nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên ánh mắt dừng ở trong lòng ngực nàng ôm một bó chăn bông, nhíu mày nói: "cô. . . Làm cái gì vậy?" "Tôi ở một mình sợ lắm, tới đây ngủ cùng anh." Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: "cô có thể ngủ cùng Dương Tư Linh mà." "Không, em với nàng không thân lắm, ở cùng với anh, em mới có cảm giác an toàn." Vương Bình cúi đầu, có điểm ngượng ngùng nói. "chuyện này . . ." Không chờ Diệp Thiếu Dương cự tuyệt, Vương Bình đã xoay người đóng cửa lại. Mắt thấy trời sắp tối, chính mình lại không thể lại ra ngoài, mình mình cũng không thể đuổi nàng đi. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu. "Đã qua ba tiếng!" Ở bên ngoài thế giới thật, Tạ Vũ Tình hướng phía Lão Quách cùng Tứ Bảo kêu to, Tứ Bảo cũng chạy suốt đêm tới đây, vừa đến được không lâu. "Thiếu Dương đến bây giờ còn không có trở về, các người mau nghỉ biện pháp đi !" Lão Quách thở dài, nói: "Tôi thật sự không có cách nào, tôi cùng Thiếu Dương quan hệ như ruột thịt, cho dù có một tia hy vọng, tôi cũng liều cái mạng già này, nhưng là thật không có cách nào." Tạ Vũ Tình quay đầu nhìn Tứ Bảo nói " Tứ Bảo đại sư, pháp lực của anh cũng không kém mau nghỉ cách gì đi." Tứ bảo nhìn thân thể của Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát nói với Lão Qoách, cô ấy nói cũng đúng, cho dù hồn phách của Diệp Thiếu Dương không có bị thương, thế như vẩn cứ tiếp tục như vậy, đến hừng đông mặt trời chiếu vào, thân thể cũng sẽ bị hư thôi chút ít. Chúng ta dù sao cũng phải có biện pháp gì đó không thể ngây ngốc chờ đợi ở đây. Lão Qoách nói " tôi thực là hết cách, cùng lắm tôi đem liều cái mạng già này" Tứ Bảo bình tĩnh nhìn u linh lộ phía trước nói " bây giờ có thể đoán nữ quỷ đã bị trận pháp hạn chế, không thể thoát khỏi con đường này, nếu không chúng ta đã sớm chết. nhưng một khi chúng ta đi vào đó nàng chắc chắn sẽ xuất hiện " mọi người nghe hắn nói song tất cả điều trầm mặc, tôi nghỉ nữ quỷ đã có cách mở ra không gian tứ tượng đem Diệp Thiếu Dương nhốt vào trong, tất nhiên cũng sẽ có cách mở ra đưa hắn trở về. lão Qoách nghe thế rên một tiếng nói " việc này ai chẳng biết, vấn đề là nàng tốt bụng như vậy sao, nếu như nàng đồng ý thì cũng chẳng đem Thiếu Dương nhốt vào trong. ' Tứ Bảo nói " tôi biết vốn dĩ biện pháp duy nhất chính là cùng nàng đánh một trận, đem nàng thu phục buộc nàng nghe theo chúng ta" Lão Qoách lắc đầu nói " anh không đánh lại nàng đâu đừng đi chịu chết" thật không còn cách nào khác, chỉ có thể liều một lần thử xem, không thể như thế này nhìn Thiếu Dương chết đi. Lão Qoách thở dài một hơi nói " đáng tiếc. . . chúng ta ít người lực yếu, không có sự trợ giúp " Trợ giúp ư, lệ quỷ có được tính không ? ? Tạ Vũ Tình nghe bọn họ nói vậy đột nhiên có ý tưởng. Lão Qoách nhìn nàng một cái nói " chỉ cần có thể giúp chúng ta, dù là quỷ yêu cũng không sao, bất quá đi đâu tìm lệ quỷ đây, hiện tại là coi như đi âm ty cầu người trợ giúp cũng không kịp " Tạ Vũ Tình nói " thật ra có một lệ quỷ, hơn nữa còn rất lợi hại " Nàng nhanh chóng đem việc mình cùng Diệp Thiếu Dương gặp phải Lâm Du Lão Qoách sau khi nghe song quay đầu nhìn tơ vàng hương mộc hai bên bên đương u linh lộ, kinh ngặc nói " nếu thực sự thân thể của nàng bị giam giữ ở đó chỉ cần thân thể của nàng thoát khỏi cấm chế của u linh lộ, nàng liền có thể khôi phục tự do thoát khỏi phòng 408. Nàng là nói như vậy, tuy nàng không phải đối thủ của Tử Nguyệt nhưng ít nhất vẩn có thể giúp một chút sức lực, hơn nữa còn có Tứ Bảo đại sư có lẻ có hy vọng" Có hy vọng đúng là có hy vọng Lão Qoách thông suốt đứng lên nhìn Tứ bảo, dám mạo hiểm không ? ? Tứ Bảo khinh thường nhìn lão, nói nhảm. chẳng lẻ chỉ có lão mới thân thiết với Diệp Thiếu Dương, chi cần có hy vọng tôi cũng sẽ thử xem, cùng lắm là chết vì một người bạn tri kỷ Kế tiếp bọn họ bắt đầu thảo luận kế hoạch cụ thế, sau cùng quyết định, Lão Qoách chịu trách nhiệm chặt cây, Tứ Bảo giằng co với Tử Nguyệt giúp Lão Qoách có thêm thời gian. Chặt cây cần thời gian bao lâu ? Tạ Vũ Tình hỏi. Dù sao chúng cũng là hụ yêu, dùng cái này đi, sẽ rất nhanh. Lão Qoách chỉ chỉ Thất Tinh Long Tuyền KIếm ở bên hông Diệp Thiếu Dương lại quay đầu nhìn Tứ Bảo Nhắm làm được không ? ? "làm. . . ." Tứ Bảo sờ sờ cái đầu chụi lủi. làn này mà sóng yên biển lặng thành công, hắn sẽ quy y chính thức xuất gia Nghe thấy Lão Qoách nhắc tới Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ở phía một lùm cây cách đó không xa một người đẩy lùm cây đi ra, mọi người nghe thấy âm thanh cùng nhau quay đầu nhìn lại " Ngô Tử Quân " Chu Tĩnh Như kêu lên kích động muốn nhào tới, bị Tạ Vũ Tình ngăn lại. trong miệng đang còn lớn tiếng la hét " cái này nhất định là do ngươi dở trò, Ngô Tử Quân ngươi nhanh bắt nữ quỷ đem Diệp Thiếu Dương thả ra, nếu không ta nhất định sẽ dùng lực lượng cã gia tộc đối phó với ngươi, Ngô Tử Quân gia cảnh của Chu gia hẳn là ngươi cũng biết ?" Ngô Tử Quân cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu với Chu Tĩnh Như nói " xin lỗi " sau đó quay đầu nhìn Lão Qoách nói " Lâm Du không thể thả " Con mẹ ngươi. . . có thể thả. Đối mặt với bộ mặt hèn hạ sau màn này Lão Qoách nghẹn đến khuôn mặt đỏ bừng, cã người kích động run lên nói " ta là rất thắc mắt, ngươi vì sao vẩn còn dũng khí để đi ra, ngươi có tin ta một kiếm chém chết ngươi không?" Tên khốn nạn. Tiểu Mã bên kia sớm đã không thể kiềm chế xông lên. Bị Tứ Bảo ôm chặt lại, nói " cậu để hắn nói, nếu hắn nói không thuyết phục chính ta sẽ diệt hắn trước " Tiểu Mã lúc này mới hơi chút tỉnh táo lại oán giận nhìn Ngô TỬ Quân. Ngô Tử Quân nói " tôi vẩn một cau nói kia, Lâm Du không thể thả " Vì sao ? ? ? tât cả mọi người không khỏi kích động, chỉ có Tứ bảo còn khá một chút hỏi "Lâm Du oán khí sâu nặng, một ngày thả hổ về rừng đối với các ngươi sẽ là tai họa vô cùng, hãy tin tưởng tôi" Ta tin tưởng ngươi thì ta là cháu của ngươi, Tứ Bảo phẫn nộ chỉ vào hắn mắng. ngươi nhảy ra chính là muốn nói cái này, ngươi nghỉ hòa thượng ta không còn cách nào khác đúng hay không ? Ngô Tử Quân lui lại mất bước thở dài " Lâm Du tuyệt đối không thể thả, các ngươi nếu đã cố chấp như vậy, xin lỗi "