Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, vội vàng nói: "Vậy ngươi đem chúng nó giết chết hết có phải là xong việc không?"
"Ngươi nói thì dễ, quỷ ruồi nhìn qua giống như ký sinh vào thân thể, kỳ thật là ký sinh trên linh hồn, chân và miệng nó đều bám chặt lên trên hồn phách, nếu dùng ngoại lực đánh chết, nếu như chúng nó cảm thấy đau, sẽ cắn mạnh vào hồn phách, khiến cho hồn phách bị thương, thứ hai sau khi chết nó sẽ vỡ ra, quỷ dịch trong cơ thể chảy ra đối với linh hồn có ăn mòn tính, cho nên tương đối phiền toái."
Diệp Thiếu Dương phủ vải đỏ lên, nói: "Miếng vải đỏ này của ta chịu 5 loại hắc dược tiêm nhiễm, có thể nháy mắt giết chết con quỷ ruồi này, đây là biện pháp ổn thỏa nhất."
Đỗ nghĩa đã tận mắt nhìn thấy con quỷ ruồi ghê sợ này, lại nghe hắn giải thích, tự nhiên không dám nói gì.
Được hắn đồng ý, Diệp Thiếu Dương liền ngay lập tức, mở miếng vải đỏ ra, che lên trên đôi mắt đỗ hổ, sau đó hai đầu buộc chặt.
Đỗ hổ nguyên bản đang si ngốc, sau khi bị vải đỏ băng lên mắt, toàn thân đột nhiên run lên, trong miệng phát ra tiếng ục ục.
"Diệp tiên sinh. . ." Đỗ nghĩa lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: "phản ứng bình thường."
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy vị trí vải đỏ trên hai con mắt, không ngừng rung động, giống như có thứ gì ở dưới đang ngoi lên, qua một hồi lâu mới không còn động nữa, đỗ hổ cũng cảm giác bớt sợ hơn một chút, bất quá sắc mặt đỏ bừng, kịch liệt thở dốc.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới cởi bỏ vải đỏ, cũng không kiểm tra quỷ ruồi bên trong, cẩn thận cuốn tròn lại, dùng một lá bùa yểm lại, nhét vào ba lô. Quỷ ruồi tuy rằng làm người khác thấy gớm, nhưng cũng là một loại trân quý pháp dược, Diệp Thiếu Dương ban nãy đã tính toán kỹ, đem xác con quỷ ruồi này đưa cho Lão Quách, coi như trả thù lao hỗ trợ của hắn. . .
Dùng hai trương phù ngâm nước pháp dược, dán lên trên mi mắt Đỗ hổ, sau đó bảo Kỳ Thần hỗ trợ, dìu hắn đến ngồi ở chỗ có ánh nắng trong khuôn viên viện, chính mình lấy ra một cái ghế dựa, ngồi ở đối diện.
"Diệp tiên sinh, cha ta thế nào rồi?" Đỗ nghĩa căng thẳng hỏi.
Diệp Thiếu Dương chỉ vào mảnh ngọc Tì Hưu trên cổ Đỗ Hổ, nói: "Cha ngươi có mảnh ngọc này hộ thể, quỷ ruồi tuy rằng hàng năm vẫn bám ở mắt ông ấy, nhưng cũng không hút được thứ gì, bất quá tinh khí cũng hao mòn, cần phải phơi nắng một hồi, đại khái nửa giờ là có thể thanh tỉnh."
Đỗ nghĩa nghe xong lời này, vô cùng xúc động nói,"Nếu thật sự có thể cứu được cha ta, ta khẳng định sẽ hậu tạ!"
Tạ Vũ Tình nhìn chăm chú đỗ hổ, nhíu mày nói: "Là ai đem quỷ ruồi thả vào trong mắt hắn vậy?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ta không biết, nhưng có người truyền vào trong người ông ấy Quỷ Vực âm khí, hấp dẫn quỷ ruồi hàng năm bay tới bám vào đôi mắt ông ấy, ta vừa rồi dùng ngũ hắc dược giết quỷ ruồi, nhân tiện hút ra Quỷ Vực âm khí."
"Vậy mảnh ngọc kia, lại là ai cho hắn?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: "làm sao ta biết được, chờ ông ấy tỉnh lại lúc sau hỏi là rõ."
Quả nhiên chưa đến nửa giờ, đỗ hổ miệng khẽ rên một tiếng nhỏ, vươn tay run rẩy, đem linh phù dán trên mi mắt chực bóc ra.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng phân phó cho Đỗ nghĩa đưa cha hắn vào trong phòng, ông ấy đã lâu không có mở mắt, đột nhiên vừa mở mắt liền nhìn thẳng ánh mặt trời, sẽ làm tổn thương mắt.
Sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương bảo Kỳ Thần ra ngoài cửa đứng đề phòng có người đến, sau đó đem rèm buông xuống, tạo ra trong phòng một khoảng không khá tối tăm, lúc này mới gỡ linh phù trên đôi mắt của Đỗ Hổ.
Đỗ hổ từ từ mở to mắt, mới đầu còn chưa thể nhìn được, đại khái qua vài phút, đôi mắt dần dần có thể cảm nhận được ánh sáng, nhìn ngó trước mặt vài người, bộ dáng mỏi mệt khe khẽ hỏi: "Các ngươi. . . Là ai vậy, đây là đâu?"
Có thể nhìn thấy người, còn có thể hỏi được một câu khá logic, chứng tỏ ông ấy đã có thể nhìn được cảnh vật xung quanh, bệnh cũng đã hết.
Đỗ nghĩa nước mắt giàn giụa, lao đến ôm chặt cha mình, trong miệng kêu gọi cha.
Đỗ hổ đối đột nhiên thấy mình có một đứa con trai lớn như vậy vô cùng kinh ngạc, luôn miệng hỏi chuyện này là sao. Diệp Thiếu Dương kéo Tạ Vũ Tình lại, bảo nàng và hắn cùng nhau đi ra ngoài, để hai cha con bọn họ tự mình giải thích.
"Chúng ta ra ngoài, chờ ngươi bình tĩnh lại, đem chân tướng sự việc từ từ nói cho ông ấy." Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai đỗ nghĩa, sau đó đi ra cửa phòng.
Tạ Vũ Tình cùng Kỳ Thần cũng đi ra, đóng cửa lại.
Ba người cùng nhau đến bàn đá trước khuôn viên ngồi chơi, Kỳ Thần cảm khái nói: "cha con nhà này quả là đáng thương."
Diệp Thiếu Dương nhìn nơi xa, yên lặng nói: "Lúc còn sống có thể minh mẫn lại mà đoàn tụ với nhau, vẫn còn tốt, chân chính đáng thương, là ' con có hiếu mà cha đã không còn ' ."
Tạ Vũ Tình thấy hắn biểu tình có chút cô đơn, biết hắn cảm hoài thân thế chính mình, an ủi : "Thiếu Dương, cha con bọn họ đoàn tụ, là ngươi giúp đỡ, ngươi cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng."
"Bọn họ cha con đoàn tụ, ta vì cái gì muốn cảm thấy vui vẻ?" Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, cười khổ,"Thân là thiên sư, ta có khả năng giúp đỡ người khác cha con đoàn tụ, nhưng ta, đến nhìn mặt cha cùng không làm được. . ."
Tạ Vũ Tình còn muốn nói thêm, Diệp Thiếu Dương xua xua tay, dựa vào ghế mây, nhắm hai mắt lại.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn, trong lòng nghĩ đến, hóa ra kẻ tng như không gì không làm nổi như hắn, ở sâu trong nội tâm cũng yếu ớt, mong manh đến lạ.
30 phút sau, cửa phòng khách mở ra, đỗ nghĩa từ bên trong đi ra, gọi bọn họ vào.
Diệp Thiếu Dương tiến vào phòng, đỗ hổ liền cùng với đỗ nghĩa quỳ xuống đất, đang tính dập đầu. Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn lại.
"Vừa rồi, tiểu nghĩa đem sự tình đại khái nói cho ta, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ta hiện tại cũng không nói hết được, tương lai nếu ngài có chuyện gì cần cha con ta, chỉ cần nói một tiếng!" Đỗ hổ bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, cảm động đến rơi nước mắt.
Đỗ nghĩa cũng tỏ thái độ khác xa lúc trước, đối với Diệp Thiếu Dương ngàn ân vạn tạ.
Diệp Thiếu Dương xua xua tay nói: "Năm nghìn tệ, đưa ta là được."
"sao lại chỉ có năm nghìn!" Đỗ nghĩa lạnh lùng nói,"Ta đưa ngài một vạn, hai vạn, cả gia sản đưa cho ngài đều được!"
Diệp Thiếu Dương cười cười,"Chỉ cần năm ngàn, nhiều một đồng cũng không cần."
Tạ Vũ Tình nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương lắc lắc, nói: "Ngươi dứt khoát làm chuyện tốt đi, năm ngàn này cũng đừng nên lấy."
"Ta thì không sao," Diệp Thiếu Dương hướng đỗ hổ cha con hai người, nói,"Nhưng là hai người bọn họ sẽ phiền toái, thiếu ta một ân tình lớn như vậy, nếu ta không lấy tiền báo đáp, bọn họ đành phải đợi kiếp sau báo đáp, đến lúc đó không phải chỉ có tốn tiền, việc này cũng tựa như cứu một mạng người, nếu không lấy tiền, nhân tình không thể trả hết, năm ngàn tệ coi như là giá rẻ nhất rồi."
Đỗ hổ cha con vừa nghe, mới biết được hóa ra Diệp Thiếu Dương đòi tiền bọn họ, ngược lại là vì tốt cho bọn họ, tức khắc cảm khái không thôi.
Đỗ hổ thở dài: "Có đưa tiền hay không, ta cũng thiếu ngài cái ơn, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ngài, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thế lúc trước ngươi cứu ta nhiều vậy, không thấy hỏi tiền ta, chẳng lẽ kiếp sau ta cũng phải làm trâu làm ngựa cho ngươi sao?"
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Ngươi mà có biến thành ngựa, cũng là một con ngựa ương bướng, ta cũng không dám cưỡi."