Cuộc đời Diệp Thiếu Dương sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, thấy nàng khóc thì hoảng hốt lúng ta lúng túng . . . tính đi lại an ủi nàng, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đi không được, tiến thoái lưỡng nan, chân tay luống cuống đứng 1 chỗ
"Cái gì vậy? , ngươi đừng khóc nữa có được không hả?"
"Chủ nhân không cần ta . . ." Quả cam khóc như mưa, khóc thật sự dữ dội hơn nhìn rất là thương tâm.
Diệp Thiếu Dương xua xua tay:
"thôi được, thôi được ngươi nói như thế nào thì thế đó đi, đừng khóc nữa được chưa?"
Quả cam nghe được lời này, chỉ một giây đồng hồ, nín khóc ngay, nhoẻn miệng cười.
Chu Tĩnh Như khẽ hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Một khóc hai nháo ba thắt cổ, lúc nãy 1giây trước mới ' vừa khóc ' như mưa, giờ lại tươi như hoa "
Diệp Thiếu Dương cũng biết mình đã trúng kế, trong lòng cảm khái, đúng là yêu tinh mà, ý đồ thật quá xấu, đang cân nhắc phải làm thế nào để thoát khỏi nàng, thì Quả cam đột nhiên hé miệng, phun ra một giọt hạt châu sáng lấp lánh, màu hoa hồng, bay trên 2 tay Diệp Thiếu Dương.
Hồn tinh! Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nha đầu này thật sự là làm tới thật rồi
Quỷ Yêu nhận chủ, mới đưa ra hồn tinh
Hồn tinh một khi đã ly thể, sẽ không thể nào nuốt trở lại được, nhận được chủ thì dù thiện hay ác, quỷ yêu đều sẽ cả đời phục chủ nhân
Nếu không được nhận thì hồn tinh sẽ tự động khô héo, quỷ hoặc yêu này suốt cuộc đời sẽ không thể nào nhận chủ được nữa. Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, mở tay ra cầm hồn tinh.
Hồn tinh tiếp xúc da trong nháy mắt, hóa thành một màu hoa hồng quang, chậm rãi thấm vào lòng bàn tay, trên da lưu lại một cánh hoa hình dạng hồn ấn.
"Chúc mừng lão đại thu được yêu phó!"
Dưa dưa vui tươi hớn hở nhảy lên vai Diệp Thiếu Dương, nhìn vào lòng bàn tay hắn, trước mắt còn có dấu vết 1 hồn ấn bên cạnh, vừa thấy liền biết dấu vết này là quỷ chứ không phải yêu, lập tức hỏi: "Lão đại còn có Quỷ Phó khác hả?"
"Hà cơ, âm sinh chi quỷ." Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, không muốn nhiều lời, quay đầu nhìn quả cam, lắc lắc đầu, nói:
"Thôi, thu cũng thu, nhưng ngươi sau này, không được kêu ta là chủ nhân, xưng hô kiểu ấy ta chịu không được."
Quả cam nghiêng đầu nhìn hắn :
"thế phải gọi là gì?"
Dưa dưa hớt một câu:
"gọi giống ta nè, kêu là lão đại ."
"Lão đại. . ." Quả cam sợ hãi nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhún vai:
"gọi gì thì gọi, đừng kêu ta chủ nhân là được."
"Đã biết, lão đại."
Dưa dưa nhảy lên đầu vai Quả cam, sờ sờ đầu nàng nói:
"Ta nhập môn trước ngươi, sau này ngươi làm gì cũng phải báo cho ta."
Quả cam không phục chu miệng lên, nói: "Ngươi là quỷ linh tu vi được bao nhiêu?"
"Ta. . . Một ngàn tuổi."
"Ngươi nổ vừa thôi, ta mới một trăm năm tu vi, ngươi làm sao có thể một ngàn năm được?"
"Hắc hắc, không tin đánh một trận thử xem?"
" đánh thì đánh, còn sợ ngươi sao, Ta còn để mặt mũi cho lão đại, nên lười đánh với ngươi thôi."
Hai người đấu võ mồm, Diệp Thiếu Dương cẩn thận đánh giá quả cam, lúc trước cảm thấy nàng xinh đẹp, nhưng không có cơ hội xem kỹ, lúc này cẩn thận đánh giá, mới phát hiện quả cam thật sự rất xinh đẹp làm động lòng người
Hơn nữa, yêu có thể hóa thành người, nàng thật mỹ lệ, đẹp không 1 tì vết, tựa như photoshop 1 bức ảnh chụp hoàn mỹ, loại hoàn mỹ này, mặc dù có điểm khuyết là thiếu chân thật, nhưng bất luận gì thì nam nhân đều không thể kềm chế được
Diệp Thiếu Dương thưởng thức mỹ nhân một hồi, bỗng nhiên sực nhớ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn, Chu Tĩnh Như mặt tối sầm nhìn mình, nhất thời ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
"Khụ khụ, 2 người các ngươi đừng cãi những lời vô dụng nữa,"
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua quả cam,"Nói chuyện của ngươi đi, ngươi như thế nào mà bị Hồ Uy bắt được?"
"Hồ Uy. . ."
Nhắc tới Hồ Uy, quả cam biểu tình biến đổi, một mối cừu hận hiện lên trong đáy mắt, làn da trắng như tuyết trở nên hồng lên, phát ra một luồng yêu khí
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, tu vi của nàng, đích xác không hề yếu.
"Ta sinh ra và lớn lên ở Nam Hải, tuổi. . . bí mật, 18 năm ta tu để thành hình người, cũng giống như đồng loại của ta, sau này ta thành hình, ta liền tới nhân gian sống, ta tu luyện ở bờ biển phụ cận, ở 1 huyện thành.
Ta không có việc gì liền đến nơi đó, ta ẩn thân đi đến trường học, học các ngươi nói chuyện, học các ngươi rất nhiều tri thức, tổng cộng mười tám năm."
Diệp Thiếu Dương nghe thế, chậm rãi gật đầu, tất cả yêu đều rất thông minh, nếu đã thấy qua là sẽ không thể quên, chỉ cần nghe vài lần loài người nói chuyện, lập tức liền sẽ bắt chước được
Quả cam học mười tám năm tri thức của nhân loại, trách sao dùng từ để nói chuyện, tất cả đều giống không khác gì thiếu nữ .
Tâm tính của yêu, là sẽ theo tuổi mà thay đổi từ từ, cũng giống như người
Quả cam 18 năm tu thành hình người, cho nên tâm tính nàng sẽ tương đương với một thiếu nữ mười tám tuổi . . .
Quả cam không biết hắn suy nghĩ cái gì, nói tiếp: "Ta gặp được Hồ Uy, chính là ở trên bờ, hắn vừa thấy mặt liền động thủ. Ta là giao nhân, cũng chính là thủy yêu, rất nhiều yêu thuật nhưng có nước mới có thể thi triển được, ở trên bờ ta không phải đối thủ của hắn, cho nên bị hắn bắt đi
Nhưng đáng giận là hắn không giết ta, đem nhốt ta tại nơi mà các ngươi nhìn thấy, dùng nến nướng cái đuôi ta để lấy giao du, đồng thời bắt ta ăn một loại dược vật dưới nước, bổ sung lượng nước để đủ duy trì cho ta sống, cho nên ta cứ như vậy mà không thể chết, bị nhốt treo hai năm. . ."
Càng nói đến, môi Quả cam cắn càng chặt, quanh thân tràn ngập yêu khí, làn da đỏ lên giống như lửa đốt, nhìn Mã Thừa và Chu Tĩnh Như đang giật mình, họ hoàn toàn là người thường nên một câu cũng không dám nói ra.
"Cũng may một chút là, bởi vì bị lấy giao du suốt, nên hồn lực ta bị suy yếu, cơ hồ vẫn luôn là bị hôn mê, cũng không cảm thấy thống khổ nhiều, thời điểm ban đầu nhìn thấy lão đại, ta cũng hình như là giống như ở trong mộng mơ mơ màng màng, ngươi cứu ta xong một khắc sau ta mới thật sự tỉnh lại. . ."
Nói đến này, quả cam lại một lần nữa khóc lên, lúc này là vì thật sự thương tâm mà khóc.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên, Chu Tĩnh Như nghe quả cam nói xong những gì nàng trải qua, có một chút thương tâm, động lòng
Diệp Thiếu Dương nhìn quả cam khóc một hồi, chờ cảm xúc nàng ổn định xuống, nói: "Ngươi chịu khổ hai năm, nhưng vì sao ở trong nước mới mấy giờ, liền khôi phục nhanh như vậy, hiện tại nhìn qua ngươi, cũng không có thương tích trong người dù một chút."
"Giao nhân thân thể rất đặc thù, trong cơ thể có linh du, trong khoảng thời gian ngắn có thể vuốt phẳng làm lành vết thương, hơn nữa nước thắm vào cơ thể ta, thân thể liền khôi phục rất nhanh, chuyện này, ta cũng không thể nói rõ ràng được."
Quả cam nói đến đây, nhìn thái dương Diệp Thiếu Dương có một chút da trầy xước, chính hắn cũng không biết bị trầy lúc nào nữa
Quả cam dịch bước đến trước mặt hắn, nâng tay phải lên, dùng móng ngón cái nhẹ nhàng cắt 1 tí vào ngón giữa, một giọt màu hoa hồng huyết chảy ra, dùng chính máu của mình thoa lên miệng vết thương ở thái dương của Diệp Thiếu Dương
Bởi vì động tác này nên thân thể 2 người kề sát bên nhau, đầu cơ hồ dính lại
Một mùi hương kỳ diệu làm người mê say, từ trên người nàng phát ra, Diệp Thiếu Dương né nhanh thân mình về phía sau, quay đầu đi, để tránh cho mình khỏi phải say say