Chương 634: Lò hỏa thiêu (2)

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:22:29

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, mở rãnh ngăn dùng để lấy tro cốt, bên trên còn dính một chút dịch nhờn ra. Trong nháy mắt hắn đã biết hóa ra là thừa dịp hắn kiểm tra xung quanh thì nó đã trốn vào đây. Diệp Thiếu Dương soi đèn pin nhìn thử, đột nhiên cảm thấy trên tay mát lạnh, vừa nhìn đã thấy trên tay đầy dịch vàng. Huyết thi! Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên giơ đèn pin, chiếu lên trần nhà thì đã nhìn thấy một bóng đen từ trên ập xuống. Bóng đen bóp cổ hắn, cả hai ngã vật ra trên mặt đất, bóng đen gầm to, bò lên người Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lập tức đá vào mặt bóng đen khiến nó văng ra. Bóng đen lúc này lảo đảo đứng dậy, nó cũng không đuổi theo Diệp Thiếu Dương mà khom người, tư thế nhào về phía trước như người sói. Nó đang tìm cơ hội tấn công hắn. Đèn pin rơi trên mặt đất mặc dù không chiếu sáng cả phòng, nhưng vẫn miễn cưỡng chiếu vào một khoảng trên tường đủ cho Diệp Thiếu Dương nheo mắt nhìn lại, quả thật là thi thể "Lý Hiếu Cường" (từ giờ sẽ gọi luôn là Lý Hiếu Cường): Cặp mắt nó đục ngầu lộ ra vẻ hung tàn, miệng há to, đỏ lòm. Dịch nhờn màu vàng từ miệng nó thỉnh thoảng lại nhễu xuống đất, có một chút dịch vàng còn vướng lại trên hàm răng, khiến người ta có cảm giác nó như một quái vật nhiễm phóng xạ, ai cũng không muốn bị nó cắn trúng. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm thi thể, qua hồi lâu mới xác định đây không phải cương thi, mà là bị quỷ hồn chiếm giữ thân thể, mượn thân sống lại. Lý Hiếu Cường gầm rú "A... a... a", chậm rãi chạy quanh Diệp Thiếu Dương, nỗ lực tìm kiếm sơ hở của hắn. Diệp Thiếu Dương không chút khách khí, quất Dây câu hồn, đánh tới phía Lý Hiếu Cường. Lý Hiếu Cường bỗng nhiên tăng tốc, tránh đòn của Diệp Thiếu Dương, nhào tới trước mặt hắn. Diệp Thiếu Dương tay trái bắt pháp quyết, vỗ xuống mặt Lý Hiếu Cường, đẩy nó văng ra. Tay phải hắn nắm Dây câu hồn, quét ngang, thừa dịp Lý Hiếu Cường rơi xuống đất, đánh vào hai đùi khiến nó ngã xuống đất. Sau đó lập tức dùng tay ghì chặt Lý Hiếu Cường, khiến nó ngửa người ra. Lúc này mười ngón tay Lý Hiếu Cường chụp tới trước mặt Diệp Thiếu Dương. Hắn lộn về phía trước tránh né, tay phải vẫn ghì chặt, tay trái lấy Đấu mực, chụp xuống mười ngón tay Lý Hiếu Cường. Chỉ trong chốc lát, mười ngón tay bốc cháy như đuốc, mấy giây sau Diệp Thiếu Dương tay tạo thành pháp quyết, đánh xuống. Lúc này Lý Hiếu Cường cố gắng giãy giụa nửa thân trên, há to miệng cắn tới. Hai ngón tay Diệp Thiếu Dương điểm tới cực nhanh, hắn nhét một đồng tiền Đúc mẫu đã được xuyên chỉ đỏ qua vào miệng Lý Hiếu Cường. Sau đó dán một lá linh phù trên miệng, buộc hai đầu chỉ đỏ vào hai tai Lý Hiếu Cường, buộc vòng qua đầu một lần nữa. Rồi hắn kéo Lý Hiếu Cường đứng dậy, dùng sức quay Lý Hiếu Cường ra sau. Một chân Diệp Thiếu Dương đạp lên lưng Lý Hiếu Cường, tay phải bỏ Dây câu hồn xuống, lấy Đinh Diệt Linh vạch trên lưng Lý Hiếu Cường. Lưng nó lúc này mất đi một mảnh da hình vuông, hắn nhanh chóng vạch lên đó mấy vết thương thật sâu, huyết thi tràn ra từ đó tạo thành một chữ "Hào - 爻". Hai tay hắn kéo hai sợi chỉ đỏ, vạch dọc theo chữ "Hào" một lần, sau đó dùng pháp quyết đánh xuống. Lúc này, Lý Hiếu Cường đột nhiên cười lên "Khanh khách", xương cốt gãy rôm rốp, đầu quay ngoặt về phía sau khiến xương sống bị gãy. Lý Hiếu Cường lập tức ngồi bật dậy, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương bèn kéo đầu Lý Hiếu Cường tới trước. Từ vị trí Thiên Linh Cái (1) đi xuống 6 tấc, từ xương ức đi lên 2 tấc có một chỗ hơi lõm xuống, chỗ này được gọi là "Khảm Đầu Khẩu" (2). Thời cổ sau khi đao phủ chặt đầu đều phải chặt xuống chỗ này, phân thi thể phạm nhân thành hai nửa. Tay trái Diệp Thiếu Dương đặt sẵn trên cổ, ngón giữa tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền, dùng sức đánh lên Khảm Đầu Khẩu của Lý Hiếu Cường. Cùng lúc đó tay trái hắn cũng xé lá bùa dán trên miệng Lý Hiếu Cường. "A..." Lý Hiếu Cường kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một bụm huyết thi và cả đồng tiền Đúc mẫu. Diệp Thiếu Dương tiện thể kéo chỉ đỏ và đồng tiền Đúc mẫu về trong tay, tay trái nắm lấy hai thứ đó, dùng linh phù gấp thành hình bát giác tượng trưng cho bát cực (3). Sau đó buộc chặt chỉ đỏ, đánh ra một pháp quyết rồi nhẹ nhàng thở ra, coi như kết thúc công việc. Toàn bộ quá trình hàng phục Lý Hiếu Cường, hành động của hắn liền mạch lưu loát, thực tế chỉ qua tầm 10s. Quả thực đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, muốn giải quyết thi thể bị mượn xác hoàn hồn này chỉ tốn nửa phút, cũng không cần hao phí nhiều khí lực. Sở dĩ hắn triển khai thủ đoạn phức tạp như vậy vì muốn giữ lại quỷ hồn trong người Lý Hiếu Cường. Hắn đã nhận ra quỷ hồn này nhập trên người Lý Hiếu Cường không phải là ngẫu nhiên, mà hắn cũng nhận ra nó có tu vi khá cao, vì "Bắt giữ" nó nên tốn thêm một chút công sức. Đồng tiền Đúc mẫu trong tay Diệp Thiếu Dương đột nhiên rung lên dữ dội. Diệp Thiếu Dương giật mình, quỷ hồn này đã bị Thiên La Bát Cực Phù khóa chặt với đồng tiền Đúc mãu mà vẫn còn có sức mạnh như vậy, quả thực không dễ bắt. "Bây giờ giãy giụa thì đã muộn." Diệp Thiếu Dương đem đồng tiền Đúc mẫu đặt vào trong túi, tạm thời không để ý tới nó, thu lại Dây câu hồn, đi tới góc nhà. Hắn xé lá bùa từ trên người nhân viên trực ban ngồi ở góc tường xuống, nói: "Không sao rồi, đứng lên đi." Nhân viên qua một hồi kinh hãi mới liên tiếp hỏi Diệp Thiếu Dương, xác định thực sự không sao, hắn mới giục Diệp Thiếu Dương rời khỏi nơi kinh khủng này. Diệp Thiếu Dương bảo hắn hỗ trợ đưa thi thể Lý Hiếu Cường trở về. tránh để tới khi trời sáng có người tới chứng kiến một thi thể nằm dưới đất, hai tay còn bị buộc chỉ đỏ, không biết họ sẽ nghĩ thế nào. Nhân viên mặc dù không muốn tiếp xúc với thi thể nhưng không dám trái lời Diệp Thiếu Dương, không thể làm gì khác hơn là đi kiếm một giường đặt thi thể lên, cùng Diệp Thiếu Dương đẩy về đại sảnh. Bạn học với Lý Hiếu Cường đều ở lại, chứng kiến thi thể đã được tìm trở về lại bắt đầu sợ. Diệp Thiếu Dương bảo nhân viên đi đi. Người nhân viên nào dám đi, ngồi xuống trước chậu than, không ngừng lau nước mắt, trong lòng biệt khuất muốn chết: Mình chỉ đưa một cái bóng đèn tới, đâu nghĩ đến lại phải trải qua một chuỗi sự kiện đáng sợ như vậy... Diệp Thiếu Dương bị vài người sinh viên vây quanh hỏi han, hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều việc kỳ quái với bọn họ, liền mượn cớ đi WC. Sau đó cùng nhân viên trốn về phòng trực ban. Hắn bảo nhân viên đóng kỹ cửa lại, không nên quấy rầy. Sau đó ngồi trên giường nắm đồng tiền Đúc mẫu Thiên La Bát Cực Phù trong tay, miệng niệm chú ngữ, thần thức tiến vào trong lá bùa. Trong một khoảng hư vô, hắn nhìn thấy quỷ hồn đã bị mình bắt giam. Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện, chân thân quỷ hồn lại là một người mặc áo giáp, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, có một hàng ria mép trên mặt. Tướng mạo bình thường, mũ giáp sáng bóng, hoàn hảo không tì vết, Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ nhìn rõ, cảm thấy mũ giáp này được chế tạo hết sức tỉ mỉ, chóp mũ còn đính một chùm tua đỏ. Mặc khôi giáp bằng sắt, đó không phải là binh sĩ mà là một quan lại cấp thấp. Trên người quỷ hồn mặc giáp lúc này tản ra sát khí cực mạnh, tuy bị bắt nhưng nó vẫn dùng ánh mắt căm hận nhìn Diệp Thiếu Dương, không sợ sệt chút nào . Diệp Thiếu Dương giang tay ra, nói: "Ta biết ngươi là nguyên thần của Đồng Giáp Thi. Ta không biết thi thể ngươi ở đâu, nhưng ta biết, ngươi không thể về được..." (1) Thiên linh cái: gần đỉnh đầu, nhìn thấy dễ dàng nhất khi trẻ con nhỏ, thiên linh cái phập phồng mỗi khi trẻ thở, khi lớn xương sọ dần cứng lại và che lấp thiên linh cái. Nhưng đây vẫn là yếu huyệt của con người. (2) Khảm Đầu Khẩu: chỗ lõm ngay dưới cổ, bất kể người hay vật thì chặt dọc từ giữa khảm đầu khẩu xuống giữa ức thì đều dễ dàng. Vị trí cách thiên linh cái 6 tấc, cách xương ức 3 tấc nhưng ở phía sau gáy là nơi đao phủ chặt đầu phạm nhân nhanh chóng và ít đau đớn nhất. (3) Bát cực: mỗi cực này tương ứng với bát quái