Chương 325: Ý nghĩ xấu

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:42:44

Tạ Vũ Tình nhún vai, biểu thị nghe theo sự sắp xếp của hắn. "Tiểu Diệp Tử, chừng nào thì cậu báo cho sư phụ cậu tới? Còn nữa, cậu còn bảo ở nhà đợi với bố trí thiên tài trận gì cơ mà, lúc nào bố đấy. Mấy chuyện này tôi không biết đâu?" Tiểu Mã nhịn đến bây giờ, cuối cùng đem tất cả những vấn đề chưa rõ ra hỏi. Diệp Thiếu Dương không trả lời, lấy trong thắt lưng ra một lá linh phù, gấp thành hình con hạc giấy, dùng bút chu sa điểm hai con mắt, thổi một hơi vào, con hạc giấy mở cánh, bay ra khỏi cửa sổ đang mở. Trang Vũ Ninh lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, kinh ngạc tới mức cằm gần chạm đất. "Thiếu Dương ca, đây là pháp thuật gì, nó bay ra ngoài làm gì?" "Nó bay đến nóc nhà canh chừng cho chúng ta, chút tài lẻ mà thôi. Linh lực của nó có thể duy trì khoảng một giờ. Có nó thì cho dù là quỷ khấu đến đây, tôi cũng có thể biết được." Diệp Thiếu Dương thở một hơi, nói: "Hiện tại thì đã tuyệt đối an toàn. Nói với các cậu thật nhé, tất cả những chuyện kia đều do tôi bịa ra đấy. Tôi còn không biết sư phụ tôi có ở trên núi hay không thì đi đâu tìm lão nhân gia đây? Cũng không có Thiên Địa Tam Tài trận đâu, hết thảy đều là dùng để lừa gạt Quỷ Thi kia thôi! Nói xong, khóe miệng Diệp Thiếu Dương nhếch lên cười đắc ý, nhìn về phía ba người. Quả nhiên, ba người nghe hắn nói xong như hóa đá tại chỗ. Mất cả buổi Trang Vũ Ninh mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói: "Không phải anh đã thu phục lão rồi à, vì sao còn lừa lão như vậy?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười nói: "Quỷ Hồn một khi đã bắt đầu tu tà chẳng khác nào bước lên thang gãy, chẳng thể quay trở lại. Bất kể là chủ động hay bị động đi chăng nữa, huống hồ cũng không phải lão vừa phát hiện ra sự thật. Nếu lão đã quyết định tu tà thì chỉ vì mấy lời của tôi mà thay đổi được sao? Cô cảm thấy khoảng bao nhiêu phần trăm xảy ra?" "Cái này. . ." Tiểu Mã nói: "Chẳng lẽ không có ngoại lệ sao?" "Có, nhưng tôi vừa định dùng linh phù dán lên trán thì lão đã nhìn tôi với ánh mắt tàn độc, lão có lẽ sợ Hồ Uy trách phạt nên nói mấy lời vớ vẩn với tôi, nhưng ánh mắt vẫn không thể lừa được tôi đâu. Cho nên lúc ấy tôi đã biết rõ bản tính của lão đã trở nên tàn bạo, tu tà đã thay đổi bản tính của lão, cho nên từ lúc bắt đầu nói chuyện, tôi đã không tin tưởng lão rồi." Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã với ánh mắt oán hận: "Vốn kế hoạch của tôi là chỉ lén lút đi điều tra không để Hồ Uy phát hiện ra chúng ta. Có bất cứ manh mối gì thì tới khi về có thể phân tích, tương lai còn có thêm cơ hội. Kết quả cậu lại làm rất tốt, hủy hết tất cả kế hoạch vì 1 quả rắm, hay lắm. . . Cũng may đại ca đây thông minh, nghĩ ra quả diệu kế này. Tôi nói cho lão biết gần đây sẽ không có hành động, đang đợi sư phụ tôi đến là muốn mê hoặc bọn hắn rằng tôi không có hành động gì. Còn Thiên Địa Tam Tài trận cũng là vì khiến bọn hắn cho rằng tại đây đã có mai phục, không dám tới. Như vậy có thể bảo đảm an toàn của Vũ Vũ, tôi mới yên tâm đi điều tra được." Ba người Tiểu Mã nghe xong, trầm ngâm. Tạ Vũ Tình gật đầu nói: "Buổi tối hôm nay bị Tiểu Mã quậy thành thế này, nếu như ngày mai ngươi còn tìm tới Mã Thừa rất dễ khiến bọn hắn hoài nghi. Cứ coi như là âm mưu của ngươi khiến bọn chúng tưởng rằng ngươi đang chờ sư phụ ngươi tới, đối với Mã Thừa không có hoài nghi gì, nhưng. . . bọn chúng sẽ tin lời ngươi sao?" "Tôi cảm thấy được, dù sao đây cũng là tôi chợt nghĩ ra mới nói mấy lời lừa chúng tôi, không có động cơ gì cả, chỉ là. . ." Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói tiếp: "Tôi lo lắng nhất chính là Bạch Sắc Tà Linh kia, thủ đoạn công kích của nó rất quái dị, ngay cả tôi cũng nhìn không ra chiêu của nó. Nó mới chính là đối thủ lợi hại, còn đáng quan tâm hơn Hồ Uy kia." Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy, thuận miệng nói: "Cái bóng trắng kia không phải là bị cậu đánh nát ư, cho dù phải chạy trốn thì cũng chứng tỏ nó không phải là đối thủ của cậu." Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cái bóng trắng kia chỉ là phân thân của nó thôi, sợ là không tới 1/10 tu vi thật của nó, nhưng thực lực lại vượt xa lệ quỷ bình thường. Bản thể của nó. . . tôi rất khó tưởng tượng lợi hại tới đâu." Mấy người Tạ Vũ Tình quay ra nhìn nhau. Diệp Thiếu Dương phân tích, nói: "Bây giờ có thể xác định đối thủ ít nhất có ba, Hồ Uy, Bạch Sắc Tà Linh, còn có dưỡng quỷ sư sau lưng Hồ Uy. Ba kẻ này Hồ Uy là yếu nhất cũng có thể đánh thắng được quỷ thủ, Dưỡng quỷ sư kia càng không cần phải nói, khẳng định lợi hại hơn hắn. . ." Hắn còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã giật mình kêu lên: "WTF? Cậu muốn 1 vs 3 à, nếu không thì cậu cũng phải tìm ai tới giúp chứ, hay gọi cả sư phụ cậu giúp xem?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Có thể tìm lão nhân gia tới hỗ trợ thì tôi đã tìm rồi, quy tắc của Mao Sơn là một người hạ sơn thì một người thủ sơn, tôi đã xuống núi, thì lão nhân gia không thể xuống, chỉ có thể ở trên núi thủ sơn." "Thế này thì. . . không tìm người khác được hả?" "Có thì pháp lực cũng không đủ, đến rồi cũng không giúp được gì, lại càng mạo hiểm hơn. Cho nên đến giờ tôi cũng không muốn Quách sư huynh tham dự, chính là không muốn sư huynh bị cuốn vào." Mọi người vừa lấy đồ nướng ăn lại vừa thương lượng, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã quay về kí túc xá, tương đương ra khỏi tầm mắt của đối phương. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mình không thể quan tâm thì đã có hắn, hơn nữa tương lai nếu có việc gì cần hắn làm thì kẻ khác rất khó biết. Tiểu Mã không có ý kiến, lập tức thu dọn đồ đạc Tạ Vũ Tình nhìn Trang Vũ Ninh, lại nhìn Diệp Thiếu Dương một chút, nói: "Ý của ngươi là chỉ hai người ở lại đây?" "Tôi phải bảo vệ cô ấy, đương nhiên không thể đi." Diệp Thiếu Dương nói. Tạ Vũ Tình gặm hết một cái đùi gà nướng, đứng lên nói,"Không có việc gì thì ta đi, tên vô lại, ngươi tiễn ta đi." Diệp Thiếu Dương đáp ứng, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nàng hôm nay sao lại chủ động muốn mình tiễn? Trang Vũ Ninh vốn cũng muốn tiễn nàng nhưng nhìn Diệp Thiếu Dương, nghĩ tới gì đó bèn thay đổi chủ ý. Cô nói với Tạ Vũ Tình vài câu cảm tạ, tiễn nàng ta cùng Diệp Thiếu Dương tới cửa. Ra khỏi biệt thự, hai người sóng vai đi đến vị trí đỗ xe, Tạ Vũ Tình vừa muốn mở lời, Tiểu Mã đột nhiên mang theo vali hành lý đi ra, hô lên với Tạ Vũ Tình: "May quá, có xe Vũ Tình tỷ đây rồi. Tôi đi nhờ về trường được không?" Tạ Vũ Tình lạnh lùng nói: "Ngươi đi trước đi." "Tôi đi cùng hai người. . ." Tiểu Mã còn chưa dứt lời đã thấy ánh mắt hình viên đạn của Tạ Vũ Tình, lập tức hiểu ra. Cậu cười hắc hắc, khoát tay: "Tôi đi trước, hai người từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện. . . Trò chuyện cả đêm cũng được. . ." Nhìn thân ảnh Tiểu Mã rời đi, Diệp Thiếu Dương hiểu ra. Hẳn là Tạ Vũ Tình thật sự có chuyện gì đó muốn nói với tự mình? Trang Vũ Ninh thì còn hiểu được chứ Tiểu Mã có thể coi là người một nhà, vì sao không cho cậu ta đi cùng? "Ngươi ở đây. . . tốt nhất nên cẩn thận một chút." Cuối cùng Tạ Vũ Tình cũng nói. Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Yên tâm đi." "Ý ta không phải như vậy, ta bảo ngươi phải coi chừng Trang Vũ Ninh. Để ta nói cho ngươi biết là ngươi đang dùng thân phận một bảo vệ, đừng có ý nghĩ xấu đối với người ta." "Ý nghĩ xấu?" Diệp Thiếu Dương cảm thấy óc mình chuyển thành bã đậu: "Tôi ở cùng với cô lâu như vậy, đã có ý nghĩ xấu gì với cô chưa?"