Lão Quách đã bố trí xong trận pháp, kêu Diệp Thiếu Dương qua đó nghiệm thu: Dẫn Hồn Đạo được làm từ tơ hồng cùng những lá cờ màu vàng cán đỏ, bên trong dùng tro hương viết một chữ "Thân"
thật lớn.
Cuối Dẫn Hồn Đạo là một pháp đàn, trên có đặt bức hoạ của Vu Khiêm, trong cùng là một cái chậu sứ màu vàng, bên cạnh bày một đống lớn tiền vàng giấy, hai bình nước khoáng đựng đầy pháp thủy, cùng một chiếc cối xay.
"Làm gì thế?"
Tạ Vũ Tình nhìn cối xay, tò mò hỏi.
"Cối xay, đương nhiên là để xay sữa đậu nành."
Diệp Thiếu Dương nói.
"Nhảm à, ta hỏi bày cối xay ở đây làm gì, ngươi định xay sữa đậu nành ở đây à?"
Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái.
"Đạo gia có câu: Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma"
Diệp Thiếu Dương chỉ vào đống lớn tiền giấy dưới chân,"Đến lúc đó ta nhờ cô hoá vàng mã, cô phải thiêu liên tục không ngừng, lửa không thể bị tắt, tiểu quỷ sẽ không ngừng đẩy cối xay, nghiền nát hết oán khí trên người bọn nó, đây là pháp thuật hóa giải oán khí lệ quỷ của Đạo gia."
Tạ Vũ Tình nghe xong, ngẩn người nói: "Vậy rốt cục tiểu quỷ đẩy cối xay, hay là bị mài cũng chính tiểu quỷ đó?"
"Đẩy chính là nó, bị xay cũng chính là nó, cái này gọi là lấy dầu nó đốt nó, xay sạch oán khí của bản thân nó..."
Diệp Thiếu Dương vuốt cằm, rung đùi đắc ý.
Tạ Vũ Tình trợn mắt nói: "Có phải ngươi ở chung với thư sinh kia quá lâu rồi, cũng thành ngốc như hắn luôn."
"Khụ khụ, không phải lâu lắm ta mới ra được bộ dạng cao nhân sao, hà tất phải vạch trần chứ."
Diệp Thiếu Dương vốn định giữ Lão Quách lại, đến lúc đó vạn nhất kia yêu tinh kia tới, thì cũng có thêm người hỗ trợ, nào ngờ Lão Quách nói là tối nay tổ chức sinh nhật cho lão bà, bất luận thế nào cũng phải về.
"Tiểu Ngư buổi tối nay cũng ở nhà, hai mẹ con nó bảo ta gọi ngươi nữa, vốn đang định gọi điện mời, nhưng xem tình huống này ngươi không đi được."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, có chút ngại ngùng,"Sao huynh không nói sớm, nếu không ta đã không gọi huynh đến rồi, khiến huynh bỏ lỡ việc ở nhà."
"Vội cái rắm, chẳng qua là sinh nhật mà thôi, đâu phải đại sự gì."
Lão Quách liền nói,"Đúng là đàn bà phá sản, còn đòi học theo lũ con nít tổ chức sinh nhật nữa chứ..."
Diệp Thiếu Dương cười ha ha, nói: "Đệ ghi âm rồi đó."
"Lăn đây!"
Lão Quách thu thập vật dụng, rồi bỏ trốn mất dạng.
"Thay ta chúc đại tẩu sinh nhật vui vẻ nha, ngày mai rỗi rãnh ta qua nhà tìm huynh!"
"Phu thê bọn họ già rồi mà còn ân ái ghê."
Tạ Vũ Tình nhìn theo Lão Quách, nói.
"Hắc hắc, không ân ái thì sao mà đẻ ra con gái xinh đẹp thế."
Tạ Vũ Tình trừng mắt,"Với đức hạnh này của Lão Quách, không phải ta muốn hạ nhục hắn, nhưng ta không tin con gái hắn có thể xinh đẹp được."
"Cô không tin thì ngày mai cùng ta tới nhà hắn đi, cô bé Tiểu Ngư kia, mới mười bảy hay mười sáu tuổi gì đó, chà chà..."
Tạ Vũ Tình liếc hắn,"Đến trẻ vị thành niên cũng không buông tha, biến thái!"
Diệp Thiếu Dương á khẩu.
Tạ Vũ Tình nhìn Dẫn Hồn Đạo, có chút lo lắng nói: "Ngươi làm lộ liễu như vậy, tiểu quỷ kia liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy, nếu nó không chịu tiến vào thì sao bây giờ?"
"Không có thể nào, cô không thấy được âm vật, quỷ không thấy được pháp khí, chúng ta có thể nhìn thấy, quỷ lại không thấy được, cho nên khi pháp sư bắt quỷ hàng yêu, nếu có thể bày trận được thì nhất định sẽ bày trận pháp trước."
Diệp Thiếu Dương cười cười,"Hơn nữa, bất kể tiểu quỷ này đến từ hướng nào tới, nhất định sẽ tiến nhập vào Dẫn Hồn Đạo, đây chính là sự kỳ diệu của trận pháp."
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: "Theo như ngươi nói, thì bất kỳ quỷ yêu nào cũng sẽ dễ dàng bị trận pháp vây khốn?"
"Cũng không hẳn như vậy, đạo cao một thước ma cao một trượng, tà vật có tu vi càng cao, khả năng chống cự lại trận pháp cũng như pháp khí càng mạnh, bất quá cũng có giới hạn.
Pháp thuật nhân gian, ưu thế lớn nhất chính là trận pháp cùng pháp khí, theo ta biết, chỉ một người có thể bắt quỷ hàng yêu mà không cần trận pháp."
"Ai? Là sư phụ ngươi à?"
"Lão cáo già kia rất bài bản, bắt tiểu quỷ đều phải bày trận, khinh thường dùng trận pháp, chỉ có tên biến thái Đạo Phong đó thôi, bắt quỷ hàng yêu toàn dựa vào ngạnh kháng, trước giờ chưa từng thất bại..."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói đến chuyện này, hắn cũng thấy buồn bực không thôi.
Tạ Vũ Tình nói: "Ta xem chẳng phải ngươi cũng vậy hay sao? Rất nhiều lần đối phó lệ quỷ hay Thi Vương gì đó, đều là trực tiếp đấu pháp, cũng không cần bày trận mà."
"Đó là trường hợp đột ngột buộc phải tham chiến, không còn biện pháp nào khác, trong tình huống có thể bày trận, ta tuyệt sẽ không làm bậy, ta không phải anh hùng trong truyện tranh, không muốn lấy tính mạng mình ra đùa giỡn."
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Diệp Thiếu Dương bắt đầu hướng dẫn Tạ Vũ Tình đến lúc đó phải làm thế nào, Tạ Vũ Tình ghi nhớ kỹ trong lòng.
Hai người đem cái cánh cửa đi thông lên sân thượng đóng lại, đi vào trong Dẫn Hồn Đạo, đứng trước pháp đàn, thấy trời đã tối rồi.
"Làm thôi."
Diệp Thiếu Dương đứng lên, duỗi cái eo mỏi, châm lửa thắp sáng hương nến xung quanh pháp đàn, dâng hương cầu khấn một lượt trước bức hoạ Vu Khiêm.
Ngay tại chỗ cầm lên ba tấm giấy bản, gấp thành hình người vô cùng thuần thục, dùng bút chu sa điểm hai mắt, lấy linh phù có chứa tiểu quỷ kia ra, dán lên hình nhân bằng giấy.
Người giấy giãy giụa, khua tay múa chân, ngũ quan do bút chu sa vẽ trở nên dữ tợn, hiển lộ ra hình quỷ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, dùng một sợi tơ hồng xỏ qua tiền Ngũ Đế buộc vào cổ người giấy, miễn cho hồn phách thoát ra ngoài, hóa một chén nước bùa, uống một ngụm, phun lên người hình nhân.
Tiếp đó, hơ người giấy trên lửa nến, một tiếng hét thảm vang lên.
"Ô... á... !"
Người giấy tay chân vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, miệng vẫn cứ lẩm bẩm, từng luồng quỷ khí từ trên mình người giấy tản ra, ngăn cản ngọn lửa thiêu đốt.
Tạ Vũ Tình đứng một bên nhìn vậy, có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Làm vậy có thể làm chết nó hay không?"
"Muội muội của nó nhất định sẽ tới cứu thôi."
Diệp Thiếu Dương nói xong chưa lâu, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tới rồi."
Tạ Vũ Tình lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy có một bé gái rất nhỏ, còn chưa đầy một tuổi, trên người mặc một bộ quần áo trẻ em nhăn nhúm dơ bẩn, đang đi lại quanh quẩn bên ngoài Dẫn Hồn Đạo.
Tuy nhìn qua đứa trẻ nhỏ xíu, nhưng bé gái này bước đi vô cùng vững vàng, trước ngực còn ôm một con búp bê vải, vừa đi, vừa mờ mịt nhìn tứ phía.
"Ca ca! Ca ca ở đâu, sao muội không nhìn thấy ngươi.
"Oa Oa đừng sợ, chị mang em đi tìm ca ca..."
cô bé ôm chặt búp bê vải trong tay, chưa đầy một tuổi mà tiếng nói chuyện lại rất rõ ràng.
Bé gái đi quanh quẩn ngoài Dẫn Hồn Đạo một vòng, dừng lại đối diện lối vào, không tự chủ được tiến đến, đột nhiên mơ hồ thấy được Diệp Thiếu Dương cùng người giấy trong tay hắn, khuôn mặt nhỏ xíu lộ vẻ dữ tợn, phát ra tiếng kêu kỳ quái, xông về phía hắn.
Tạ Vũ Tình vội rút súng chu sa, trốn về phía sau Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một tay nắm người giấy, tay còn lại rút Đào Mộc Kiếm từ đai lưng, ngồi dưới đất bất động, vô cùng bình tĩnh chờ đòn tiến công của tiểu quỷ.
Diệp Thiếu Dương không dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bởi hắn lo nhất thời thất thủ, sẽ trảm nát hồn phách tiểu quỷ, do đó mới không dùng tới.
Diệp Thiếu Dương nhìn đúng thời cơ, nhằm ngay yết hầu tiểu quỷ một kiếm đâm tới, búp bê vải trong tay tiểu quỷ đột nhiên bay ra, hai mắt loé hồng quang, vẻ mặt còn dữ tợn hơn cả tiểu quỷ.