Chương 504: NƯỚC MẮT OÁN QUỶ

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 13:09:50

Tam Nương nghe xong, đưa tay che mặt khóc thút thít, miệng không ngừng gọi tên Tiểu Thước. Mấy người Diệp Thiếu Dương cũng bùi ngùi không thôi, nhất thời không biết nói gì. . . Lúc này, chẳng ai để ý ngoài cửa sổ sắc trời ngày càng đen kịt . Một lúc lâu sau, cảm xúc của Tam Nương đã dần ổn định, gạt nước mắt nói: "Ta còn cho rằng, do mình chịu đả kích quá lớn nên mới bị mới điên, không nghĩ Tiểu Thước làm vậy là để bảo vệ ta. . . Thực ra trước đó mấy hôm, ta đã cảm giác được Tiểu Thước có gì đó giấu diếm, nên đi theo nó ra ngoài, trộm nhìn từ đằng xa, đúng lúc thấy cảnh ngươi làm chuyện kia với nó, cho nên mới hiểu lầm ngươi. . ." Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, khi mới cứu Tam Nương tỉnh lại, sau khi bà ta nghe nói gia thế của Tiểu Manh, liền lập tức đồng ý theo cô về nhà, mục đích chính là để hành thích Diệp bá, báo thù cho Diệp Tiểu Thước. Diệp bá nói: "Hiểu lầm cũng không sao, kỳ thật sau khi ngươi phát điên, mấy năm nay, ta vẫn luôn âm thầm tiếp tế cho ngươi, tuy nhiên ta không muốn phô trương vì sợ người khác hiểu lầm. Chiếc vòng tay ngươi đang đeo, chính là do Tiểu Thước sau khi chết, nhờ ta đưa lại cho ngươi, nói là có thể giúp ngươi bình an." Tam Nương nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, nước mắt rơi xuống không ngừng. Diệp bá bảo Diệp Tiểu Manh đưa Tam Nương vào phòng nghỉ ngơi, nhờ Trân thẩm chăm sóc bà ta, rồi đi ra trước cửa. Đột nhiên Tam Nương dừng lại, quỳ gục dưới chân Diệp Thiếu Dương, khóc lóc nói: "Cháu trai, Tiểu Thước đã vì thôn dân mà chết, mặc kệ hiện tại nó biến thành cái gì, ta khẳng định nó vẫn là người tốt, ta cầu xin ngươi hãy cứu nó, siêu độ cho vong hồn của nó, ta cầu xin ngươi. . ." Diệp Thiếu Dương nghiêm túc gật đầu, làm yên lòng Tam Nương. Lúc này, bà ta mới chịu cùng Tiểu Manh rời đi, vào trong phòng ngủ. Một lát sau, Diệp Tiểu Manh quay ra, đóng cửa lại, đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp Tiểu Thước, còn có thể quay đầu sao?" Diệp Thiếu Dương gật gật đầu,"Mặc kệ ý định ban đầu của Diệp Tiểu Thước là gì, nhân tâm quỷ ngẫu cũng là dạng vong linh tà ác nhất, ba hồn bảy phách đã sớm không còn thuần khiết, không thể luân hồi, cơ hội chịu hình xoá tội cũng không có. Tôi nghĩ, trước khi hắn lựa chọn con đường này đã biết kết cục sẽ như vậy, thế mà vẫn còn cố thực hiện. . . . đúng là khiến người khác nể phục." Tiểu Mã lập tức kêu lên,"Người tốt lại có kết cục này sao, thật là quá bất công a! Chẳng lẽ Diêm Vương gia vô tình đến vậy ư!" Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái nói: "Đừng có nói bậy, đây là thiên địa đại đạo, Diêm Vương không có quyền thay đổi, càng không đủ năng lực thay đổi." Diệp bá nói: "Kỳ thực, Tiểu Thước đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này. Kể từ khi hắn nhìn thấy đoạn văn tự cổ trên phong ấn thạch, hắn đã coi việc ngăn chặn Quỷ mẫu là sứ mệnh của bản thân, hắn là người đầu tiên phát hiện giếng cổ, hơn nữa vừa khéo có cơ hội trở thành pháp sư. . . quan trọng nhất vẫn là, hắn có huyết mạch với Diệp gia." Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Hắn thực sự là hậu nhân Diệp gia ư ?" Diệp bá gật đầu một cách khó khăn, thấp giọng, nói: "Cha mẹ ruột của hắn, kỳ thật chính là người của Diệp gia thôn, vì một số nguyên nhân, không thể nuôi nấng hắn, cho nên giao lại cho Tam Nương, ta nói vậy để các người hiểu rõ, không cần mất công tìm hiểu, cũng là để tránh bôi nhọ thanh danh người khác." Diệp Thiếu Dương mơ hồ hiểu ra điều gì, gật đầu nói: "Mấy cái này thật là trùng hợp, nếu là tôi, tôi cũng sẽ coi sứ mệnh đó là của mình." Diệp bá nói: "Không cần đổi thành ngươi, vốn dĩ nên là ngươi: Ngay từ đầu ta cũng cho rằng người mà phong ấn thạch nhắc tới chính là Diệp Tiểu Thước, nhưng hiện tại ta đã hiểu được: Diệp Tiểu Thước sai rồi, tất cả mọi người đều sai rồi, hậu nhân Diệp gia mà trên phong ấn thạch nhắc tới, chính là ngươi. . không phải hắn. Người có đủ thực lực để diệt trừ Quỷ mẫu. . . chính là Diệp Thiếu Dương ngươi!" Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, điều này, hắn đã sớm nghĩ tới, lập tức gật gật đầu. Đúng lúc này, ngoài cửa kính truyền đến một đợt âm thanh tí tách. "Trời mưa, không đóng cửa sổ a?" Tiểu Mã thuận miệng nói một tiếng, đột nhiên chân mày nhíu lại, như nghĩ đến cái gì, bật dậy lao ra ngoài cửa. Diệp Thiếu Dương lập tức chạy theo, Diệp bá cũng kích động bảo Diệp Tiểu Manh đỡ mình ra ngoài. Trời mưa! Toàn bộ núi Đầu trâu khô hạn đến giờ. . . đã có mưa! Mọi người đứng dưới hiên nhà, nhìn mưa bụi không ngừng rơi trên mặt đất, thấm vào đất đai khô nứt, trong lòng kích động vô cùng. "Rốt cuộc. . . Trời cũng mưa a." Diệp bá đưa tay hứng được một ít mưa bụi, nói. Diệp Thiếu Dương ra khỏi sân, nhìn thấy mọi người không ngừng chạy từ nhà ra ngoài đường, cùng nhau kích động múa tay múa chân, chúc mừng trời mưa, còn có không ít người đem thùng sắt trong nhà ra, dùng gậy gỗ gõ đáy thùng như gõ phèng la, giống như là chúc mừng đám cưới vậy. Chỉ có Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen kịt trên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Mưa này có gì đó không đúng!" Tiểu Mã đứng gần nhất, nghe thấy vậy liền hỏi: "Không đúng cái gì cơ?" Diệp Thiếu Dương giơ lòng bàn tay hứng chút nước mưa, tay kia lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế bỏ vào, mắt thường có thể thấy: nước mưa lập tức bị tiền Ngũ Đế hấp thu một cách nhanh chóng, hóa thành một tầng tro bụi màu đen. Diệp Thiếu Dương miết miết tiền Ngũ Đế, ngón tay nhẹ nhàng búng ra, tro đen rơi xuống, giống như sương khói bay lên trời. "Oán khí!" Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn nói, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng,"Đây không phải là mưa bình thường, mà kêu là "oán quỷ lệ" ( hay nước mắt của oán quỷ). . . là do lệ quỷ triệu tập nguồn nước xung quanh, lấy oán khí bản thân biến thành nước, sau đó giống như mưa rơi xuống!" Cha con Diệp Tiểu Manh cũng nghe thấy, nói: "Vì sao phải làm như vậy?" Diệp Thiếu Dương không trả lời, dùng Thái Ất Phất Trần chấm chút nước miếng, họa ra một đạo linh phù, niệm chú đốt. Khói nhẹ bay lên, tạo thành một chữ "Sắc", cắt ngang đám mây thành vô số mảnh nhỏ, hướng bốn phía chậm rãi tan đi. Mây đen vừa tan, hiện ra một bóng người đứng trên đám mây, trong tay cầm một tịnh bình, dùng cành liễu chấm, không ngừng vẩy xuống dưới thành giọt mưa. Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, nhưng vì khoảng cách quá xa, hoàn toàn thấy không rõ bộ dạng của đối phương, chỉ có thể thông qua hình dáng đoán được đây là một nữ nhân, mặc áo khoác trắng như tuyết. "Là cô ta!" Diệp Tiểu Manh che miệng kêu lên. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đây là nữ quỷ mình mới gặp tối qua, cũng chính là bạn gái của Diệp Tiểu Thước - Tuyết Kỳ! "Mau đến xem a, tiên nữ hiển linh!" Cách đó không xa, có người thấy thân ảnh của Tuyết Kỳ, kích động kêu to, tưởng như đây là một màn tiên nữ trên trời ban mưa. Mọi người im lặng chăm chú nhìn, không ít lão niên quỳ mọp dưới đất, hướng lên trời dập đầu lạy lia lịa. "Cứ làm như mình là Ngọc Nữ hầu Quan Âm vậy." Diệp Thiếu Dương bĩu môi cười lạnh. Tiểu Mã dùng cánh tay huých huých hắn,"Uầy, sao không lên cho cô ta một trận a" "Sao mà lên?" Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái,"Tôi không phải thần tiên, cũng không biết cưỡi mây đạp gió." Nói xong, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay chấm chu sa, vẽ một đạo xá lệnh phù trên thân kiếm, miệng niệm chú ngữ. Long Tuyền kiếm rung lên, thân kiếm toát ra làn khói màu tím, bay vụt lên trời, đánh trúng thân ảnh Tuyết Kỳ, làm cho vỡ nát, cùng mây đen tan thành mây khói, mưa cũng ngừng rơi.