Chương 436: Nước sôi nấu Hạn Thi

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 12:53:21

"Ô, ô ô..." Cánh tay kia rất có lực kéo Tiểu Mã trực tiếp nằm sấp trên nắp hầm, mặt dán sát xuống đất. Tiểu Mã bởi vì cổ họng bị kẹp không thể nói được gì nên mới phát ra những tiếng ô ô sợ hãi . Diệp Thiếu Dương liền bước tới, từ trong đai lưng lấy ra hai đồng tiền Ngũ Đế kẹp vào ngón trỏ của cánh tay nhợt nhạt kia, dùng sức bẻ ra."Răng rắc" một tiếng, hắn liền đem ngón tay bị gãy kia ném qua một bên, tại chỗ ngón tay đó liền toát ra một luồng khí màu xanh. Phía dưới hầm lập tức vang lên một tiếng hét thảm, cánh tay đang bắt lấy cổ Tiểu Mã chợt rút về. Tiểu Mã vội vàng bỏ chạy ra phía ngoài. Diệp Thiếu Dương kéo hắn lại,"Trên người cậu có ôn khí, không được bước ra ngoài Ngũ Hành Kỳ Trận!" Tiểu Mã sửng sốt một chút, hai chân mềm nhũn chán nản ngồi ở bên cạnh nắp hầm,"Đây chính là lão kia sao — ai ui cmn!" Tiểu Mã chửi đổng một tiếng, hai tay che cái mông lại hét lớn: "Ui ui da... Tiểu Diệp tử!" Diệp Thiếu Dương đi tới nhìn thì thấy cái ngón tay bị mình bẻ gãy lúc nãy đang cắm vào trên mông Tiểu Mã, hắn vội vàng đưa tay rút ra, ném thẳng vào trong hầm. Sau đó lấy ra một bao nếp, muốn đắp lên vết thương trên mông Tiểu Mã thì đột nhiên dừng lại, chần chừ nói: "Không phải là cắm vào trong cúc hoa của cậu chứ?" "Không có, không có đâu. Ngay bên cạnh một chút, ở trên mông ấy, ai ui ui..." "Mau cởi quần ra!" Tiểu Mã vội vàng nằm nghiêng người, tụt quần xuống, lấy hai tay che cái mông lại, trong miệng không ngừng rên rỉ bi thương. Diệp Thiếu Dương đá vào trên đùi cậu ta một cước, nói: "Đừng có mà kêu rên nữa, cậu nằm đây cởi quần ra còn rên lên như vậy, người khác không biết còn tưởng là tôi đang làm gì cậu nữa đấy." Tiểu Mã lau nước mắt, ai oán nói: "Đây có thể còn đau hơn cả việc cúc hoa bị đâm nữa, à mà dĩ nhiên là tôi chỉ đoán mà thôi. Tiểu Diệp tử cậu làm nhanh nhanh một chút a..." Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn, trên bờ mông của Tiểu Mã bị ngón tay kia đâm thủng một lỗ đang chảy ra máu màu xanh, hắn vội vàng đem gạo nếp đắp lên, nhất thời "Xèo" một tiếng toát ra một cỗ khối đen, nếp rút độc thi chảy ra biến thành màu đen. May là bị thương không sâu lắm, sau khi đắp qua ba lần nếp lên vết thương, đã đem độc thi rút ra được gần hết. Diệp Thiếu Dương lại đắp nếp thêm một lớp nữa, dùng một tấm linh phù dán sát lên, từ từ sẽ rút ra hết độc thi còn sót lại. Cuối cùng kêu cậu ta kéo quần lên để tiếp tục kiểm tra vết thương ở cổ. Ở trên cổ cũng chỉ có vài vết trầy da, thế là dùng nếp đắp thêm một lượt nữa, giải quyết xong xuôi lại hỏi Tiểu Mã: "Có cảm giác gì không?" Tiểu Mã ngồi bên cạnh nắp hầm ở vị trí cách xa lỗ hổng ra, dùng sức thở một hơi, nói: "Trên cổ thì không việc gì, nhưng quan trọng chính là ở trên mông chỉ thấy lành lạnh chứ không còn cảm giác gì nữa. Tôi đúng là đặc biệt xui xẻo a." Diệp Thiếu Dương cười cười nói: "Xui xẻo của cậu vẫn còn dài dài nữa. Độc thi thì đã giải quyết được rồi, nhưng cậu lại trúng thêm ôn khí (1) nữa, cái này càng phiền toái hơn." Vừa nói vừa lấy Gương Âm Dương từ bên hông ra đưa tới trước mặt Tiểu Mã, nói: "Mở miệng ra." Tiểu Mã liền há miệng hướng về phía gương nhìn một cái, bên trong đầu lưỡi đã biến thành một màu xanh lục trông hết sức kinh người thiếu chút nữa là hù chết cậu ta luôn rồi. Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay bấm vào một cái lập tức liền chảy ra nước xanh. "A, chuyện gì xảy ra vậy nè!" Tiểu Mã thất thanh kêu lên. "Đã nói là ôn khí rồi, nó so với bệnh truyền nhiễm còn muốn kinh khủng hơn, chỉ cần vừa đụng vào là lây bệnh ngay." Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu,"Cậu bây giờ chả khác gì nguồn lây bệnh cả, chỉ cần cậu đi ra ngoài cắn bậy một hồi, cắn một người liền chết ngay một người." Tiểu Mã trố mắt nghẹn họng, bắt đầu nhớ lại Tang Thi Sư Tổ trong phim Resident Evil (2) kia, liền bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, giọng gấp gáp hỏi: "Bị dính ôn khí này rồi thì sẽ như thế nào?" "Cậu biết ôn dịch không? Bị lây rồi chắc hẳn là phải chết." Diệp Thiếu Dương hai tay mở ra,"Sau khi chết có một nửa tỉ lệ sẽ trở thành Hạn Thi." Tiểu Mã vừa nghe xong, âm thanh bắt đầu run rẩy,"Cậu... Cậu nói... Như vậy, tôi chắc hẳn sẽ chết phải không?" "Nếu là dưới tình huống bình thường thì sau hai giờ lục phủ ngũ tạng sẽ hóa thành mủ, sau đó toàn thân thối rữa, khắp người mọc đầy mụn nước..." "Cậu chớ có dọa tôi nữa, mau mau cứu tôi a!" Diệp Thiếu Dương để cho Tiểu Mã xoắn ống quần lên, tiếp theo hắn mở đai lưng ra để xuống đất. Từ bên trong đem ra một hộp "Thập Bát Thần Châm", kế đó lấy bảy cây châm có kích thước không đồng đều ra cắm vào tam đại huyệt mệnh, mỗi huyệt đều có một châm. Tiếp tục lấy ba cây châm khác phân biệt cắm vào ba huyệt trên bụng cậu ta mỗi huyệt cách nhau một lóng tay. Sau đó ngón tay bắt thành phượng nhãn cầm châm thứ bảy hạ xuống, rạch nhẹ một đường dọc từ cổ đến bụng, máu xanh không ngừng theo đầu mũi châm chảy xuống từng giọt. "Ngậm cái này vào miệng." Diệp Thiếu Dương lại lấy ra một Đồng Đúc Mẫu, nhét vào trong miệng Tiểu Mã,"Ngậm vào dưới đầu lưỡi ấy." Tiểu Mã vội vàng làm theo, qua hơn mười phút đồng hồ máu từ mũi châm chảy ra đã là máu đỏ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới rút tất cả các châm ra thu vào trong hộp, hướng Tiểu Mã nói: "Cậu cứ ở lại đây ngậm đồng tiền chớ có mà nuốt luôn đấy." Nói xong, tự mình cầm ra đấu mực tại bên trong Ngũ Hành Kỳ Trận quấn một vòng sợi chu sa, cẩn thận bện những sợi dây lại, sau đó đưa cho Tiểu Mã cầm đầu dây kéo, phân phó nói: "Nghe kỹ đây, lát nữa tôi sẽ mở nắp hầm lên, trong nháy mắt Hạn Thi nhảy ra phải kéo sợi dây thẳng về phía sau rồi chụp vào lá cờ ở phía bên chân phải của cậu, chú ý ngàn vạn lần không được để sai sót gì, nếu không Hạn Thi kia đi ra được thì rất là phiền phức." Tiểu Mã cầm đầu dây, gật đầu một cái. Diệp Thiếu Dương tiến đến nắp hầm, đưa hai tay ra đặt lên thử dùng sức đẩy nhẹ một cái, thấy dễ dàng trượt đi liền dùng hết sức đẩy mạnh một cái lên phía trước. Trong nháy mắt nắp hầm được đẩy ra, một bóng đen từ phía dưới hầm gầm thét nhảy lên một cái. Diệp Thiếu Dương trong miệng kêu to: "Động thủ!" Tiểu Mã liền dùng sức kéo mạnh đầu dây rồi úp lên trên lá cờ. Dây chu sa được Diệp Thiếu Dương bện lại cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tạo thành một tấm lưới lấy Ngũ Hành Kỳ làm cột mốc đem miệng hầm che kín lại. Bóng đen kia vừa chạm vào tấm lưới liền xì xèo bốc ra một làn khí đen, kêu thảm một tiếng té ngược trở xuống hầm. "Thật là thối..." Từ trong hầm trú bốc ra một mùi thối nồng nặc làm Tiểu Mã phải bịt kín hai lỗ mũi lại. Diệp Thiếu Dương thò tay móc ra hai lá ngải khô, chia cho Tiểu Mã một miếng, rồi bóp nát ra nhét vào trong lỗ mũi Kế đến hắn lấy ra một tấm linh phù, dán dọc lên miệng hầm. Sau đó đốt lên một cây nến đỏ, nhỏ xuống hai giọt sáp nến tại đảm phù và đầu phù, xếp lại, sau đó dùng nến đốt lên, ném xuyên qua kẽ hở của tấm lưới cho rơi xuống tận đáy hầm, ngọn lửa vẫn không tắt, liên tục bốc cháy. Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã mỗi người nằm sấp một bên hầm, cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Bốn phía trong phòng trú ẩn chất đầy rau củ, không biết là cà rốt hay là khoai lang đỏ nữa, ở giữa còn có một khu đất trống. Đứng trong đó là một bóng người đang ngẩng đầu lên nhìn hai người. Mượn ánh sáng của Hỏa Phù, hai người Diệp Thiếu Dương hướng tới bóng đen quan sát, vừa nhìn một cái nhất thời liền có cảm giác xúc động muốn ói: Đây căn bản không phải là người thậm chí cũng không phải là thi thể nữa: Mặc dù tay chân vẫn còn đầy đủ, nhưng trên mặt đã bị thối rữa, giòi bọ tứ lung tung, cơ hồ nhìn thấy được cả hộp sọ bên trong. Đôi mắt cũng chỉ còn lại một con lòi ra ngoài đang liếc nhìn lên trên, trong mắt bắn ra một tia hung tàn. Xem tiếp trên thân thể nó, quần áo đã sớm rách rưới chỉ còn một ít vải. Da trên dưới cả người thì đang rung nhè nhẹ, nhìn cẩn thận một tí thì thấy đây không phải là do cơ thể rung động tạo thành, mà là do vô số con giòi bọ ở bên dưới lớp da đang ngọ nguậy, bò tới bò lui. Bụng nó thì phình to ra giống như là phụ nữ đang mang thai tám tháng vậy, nhìn qua hết mười phần quái dị. (1) Ôn khí: Bệnh ôn dịch, bệnh truyền nhiễm (2) Resident Evil: phim Vùng đất quỷ dữ, trong phi, có zombie cắn người một phát thì người đó cũng biến thành zombie.