Chương 243: Xương người dưới gốc cây

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thanh Tử 11-11-2023 11:31:08

Lão Quách gật đầu rồi nói: "Lần trước ta quan sát rất lâu mới phát hiện, hai người này dường như không theo dõi màn hình camera. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng sẽ không có ai tiến vào nghĩa trang, nên cũng không cần thiết giám sát kỹ càng." Tiểu Mã nói: "Nói lời thừa, nghĩa trang không phải nơi tốt lành gì, cũng chẳng phải cổ mộ. Ngay cả bọn trộm mộ ngây thơ nhất cũng chẳng thèm tới trộm" Nghĩ một lát rồi cậu lại nói: "Nhưng mà cũng lạ thật, lẽ ra Mã gia có nhiều tiền hơn nữa, cũng không cần phải làm nghĩa trang trở nên bí mật như vậy, còn thuê người canh gác, rốt cuộc là vì sao?" "Tất nhiên là có vấn đề, tôi đoán rằng, có khả năng Mã gia biết đến sự tồn tại của Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, có một sự liên hệ nào đó". Diệp Thiếu Dương lại nói tiếp: "Vậy nên y mới cố ý ngụy trang nơi này thành nghĩa trang, dùng để che dấu sự tồn tại của trận pháp." Tiểu Mã hít vào một hơi khí lạnh: "Nếu Mã gia có liên quan đến chuyện này, thì vấn đề thực sự lớn đấy. Chúng ta không làm được rồi." Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười: "Nếu hai tên đó không giám sát camera, chúng ta cứ trực tiếp trèo vào đi." Tiểu Mã nhìn tường bao cao mấy mét, mặt tường trơn bóng, không có một chỗ đặt chân nào cả. Cậu còn đang nghĩ cách trèo vào, liền nhìn thấy Lão Quách lấy ra một cái Phi Hổ Trảo, phía trên thắt một sợi dây thừng khá dài. Lão Quách quăng chiếc móc lên, móc vào phía bên trong tường rồi lão giật giật mấy cái, không thấy có vấn đề gì liền để hai người Diệp Thiếu Dương trèo lên trước. Tiểu Mã tán thưởng: "Lão Quách, ngay cả thiết bị chuyên nghiệp công nghệ cao như này mà ông cũng có. Tôi hỏi thật nhé, vụ trộm ở nhà tắm nữ năm ngoái có phải ông làm hay không?" "Đừng nói vớ vẩn!" Lão Quách trợn mắt lên nhìn cậu ta rồi nói: "Thiếu chút nữa quên mất, để tôi đi lấy xẻng đã." Ngay sau đó lão một hơi chạy thẳng ra xe, lấy hai chiếc xẻng công binh và một số dụng cụ lão cảm thấy có thể dùng đến. Lão Quách bỏ tất cả vào trong chiếc ba lô leo núi rồi khoác lên lưng, sau đó chạy tới chân tường. Ba người lần lượt trèo lên rồi nhảy vào trong, núp phía sau hàng tùng bách. Sau đó một hơi chạy thẳng vào con đường hình mái vòm, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy đây là một hang động nhân tạo, tổng cộng dài khoảng mười mét. Mọi người đi được vài bước, đột nhiên ngửi thấy mùi hoa xộc vào mũi. Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không khí ở phía đối diện càng ngày càng lạnh, hắn xoay người lại rồi nói: "Hai người đi phía sau tôi, cẩn thận một chút." Mặc dù đã được Lão Quách nói trước, một đầu của đường hầm này trồng rất nhiều anh đào, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có sự chuẩn bị. Nhưng khi bước vào nghĩa trang anh đào, hắn vẫn vô cùng chấn kinh. Đây là một biển cây anh đào. Khắp nơi đều là cây anh đào, trên mặt đất cánh hoa chất thành đống. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã không nghĩ tới phong cảnh lại đẹp đẽ đến như vậy, nhất thời sợ ngây người. "Không đúng." Tiểu Mã phục hồi lại tinh thần, đột nhiên cậu nhớ ra điều gì, liền giật mình nói: "Hoa anh đào đều nở vào tháng tư, tháng năm mới phải, mà lúc này cũng sắp sang mùa hè rồi. Vậy mà nơi đây vẫn có hoa anh đào nở, hơn nữa còn nở rộ tươi đẹp như vậy?" Diệp Thiếu Dương đi tới một chỗ gần cây anh đào, hắn ngồi xuống nắm một vốc đất dưới gốc cây lên, rồi chà xát trong tay. Sau đó hắn đứng dậy, lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, rồi vạch lên thân cây anh đào. Lập tức thân cây chảy ra một chút chất lỏng màu xanh. "Đây là... thụ yêu?" Tiểu Mã có chút khẩn trương, cậu vội vàng lùi ra phía sau. Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Chất lỏng màu xanh có chứa âm khí, những cây anh đào này bị nhiễm âm khí nên mới nở hoa" Nói xong, hắn thong thả bước vào sâu trong nghĩa trang, đồng thời cũng quan sát vị trí của từng gốc cây. Tiểu Mã và Lão Quách theo sau hắn, đi được không bao xa, Lão Quách đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, liền nhíu mày rồi nói: "Những gốc cây này không phải tùy tiện trồng xuống, mà tuân theo một quy luật nào đó... chẳng lẽ là một trận pháp nào đó?" Diệp Thiếu Dương gật đầu, cũng không trả lời ngay. Hắn lấy Âm Dương Bàn từ trong ba lô ra, căn cứ theo phương hướng và vị trí mình phỏng đoán, rồi chầm chậm bước tới. Ngay khi hắn bước tới gần một gốc cây anh đào, Âm Dương Bàn lập tức chỉ kim đúng vào gốc cây đó. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, thân cây này so với những cây xung quanh thì to hơn, tán cây cũng cao lớn hơn một chút. Hắn kiễng chân lên bẻ một cành cây xuống, lập tức có chất lỏng màu đỏ chảy ra. Diệp Thiếu Dương đưa tay ra chấm một chút rồi khẽ ngửi, sau đó hít vào một hơi, trầm giọng nói: "Là máu!" Lão Quách bước lên phía trước, nhìn cành cây anh đào lá xanh tươi tốt liền chấn kinh: "Lẽ nào gốc cây này đã trở thành thụ yêu rồi?" "Không phải là thụ yêu bình thường, nếu không khoảng cách gần như này đã sớm tấn công chúng ta rồi." Diệp Thiếu Dương nói xong, liền tiện tay ngắt một chiếc lá rồi dùng lá bùa bọc lại, sau đó niệm chú đốt lá bùa. Lập tức lá bùa toát ra một đám khói màu vàng nhạt. Đầu tiên là bay lên trên, sau đó lại bay xuống phía dưới, lượn vòng quanh gốc cây đó. Diệp Thiếu Dương biến sắc: "yêu khí đang tìm nơi trở về, rễ cây này chắc chắn có yêu dị." Hắn đi tới dưới tán cây, dùng Âm Dương Bàn kiểm tra một lượt, xác định được nguồn gốc của yêu khí. Diệp Thiếu Dương dùng cành cây vẽ một vòng, sau đó bảo Lão Quách lấy xẻng công binh ra, hắn và Tiểu Mã mỗi người một chiếc. Hắn bắt đầu dùng xẻng đào đất ở vị trí khoanh tròn đó. Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn lên tán cây cao lớn rồi nói: "Lão Quách chẳng phải đã nói là, nghĩa trang này chỉ mới xây dựng được ba năm thôi sao. Tôi không tin những cây anh đào này trong vòng ba năm có thể cao lớn như vậy. Lẽ nào họ chuyển cây đã trưởng thành về đây trồng?" Diệp Thiếu Dương nói: "Những cây này đều dùng máu tươi tưới bón đấy, tốc độ sinh trưởng nhanh gấp mười lần so với bình thường. Ba năm mà cao được như này, cũng chẳng có gì kỳ lạ. Cậu không thấy anh đào ở nơi này so với những chỗ khác tươi tốt hơn rất nhiều à? Cậu cứ nhìn kỹ chỗ đất mà chúng ta đào lên sẽ biết." Tiểu Mã gạt những cánh hoa chất thành đống trên mặt đất ra, rồi hạ xẻng xuống xúc đất lên nhìn, quả nhiên đất ở chỗ này có màu đỏ! Cậu liền ngây ngốc tại chỗ: "Không thể nào, nơi này có nhiều cây như vậy, nếu đều dùng máu tưới thì lấy đâu ra nhiều máu như thế này? Là do ai làm?" Lão Quách xen vào một câu: "Máu động vật thì rất dễ có được, đến lò mổ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." "Vậy do ai làm? Người của Mã gia làm sao?" "Có lẽ vậy, cũng có thể là... Kim Soái." Diệp Thiếu Dương cảm nhận xung quanh một lượt rồi nói tiếp: "Vườn anh đào này, chính là quỷ trận thứ năm, bốn trận pháp còn lại đều do Kim Soái làm ra, trận pháp nơi này nhất định cũng không tránh khỏi có quan hệ với hắn." Tiểu Mã vừa nghe những cây hoa này được tưới bằng máu động vật, nhất thời cảm thấy ghê tởm. Cậu nhìn những cánh hoa tươi đẹp, khiến người mê say đang nở rộ đầy trên cây rồi lắc đầu. Cuối cùng cũng không cảm thấy vẻ đẹp của nó nữa, cho dù có đẹp, cũng là một vẻ đẹp đầy biến thái và yêu dị. Lão Quách nhíu mày nói: "Nói như vậy, đây chính là Huyết Anh rồi, nghe nói Huyết Anh Quả là dược liệu quý giá, không biết những cây này đã ra quả hay chưa." Nói xong, Lão Quách liền ngẩng đầu lên tìm kiếm, thực sự có một vài quả nhỏ màu đỏ thẫm, lão hết sức vui mừng, đưa tay hái xuống rồi bỏ vào trong ba lô. Diệp Thiếu Dương tức giận nói: "Chỉ còn một chút nữa là xong rồi, chúng ta đang đột nhập trái phép nhà dân đấy. Mau tranh thủ thời gian, chẳng may có người phát hiện thì không xong đâu." Đối với chiếc xẻng công binh sắc bén, đào loại đất ẩm này thì chỉ nhẹ nhàng như bữa ăn sáng. Chẳng mấy chốc, hai người đã đào xong một cái hố sâu chừng nửa mét, đột nhiên vang lên một tiếng "rắc". Chiếc xẻng công binh của Tiểu Mã dường như chọc phải thứ gì đó, cậu cúi người xuống bới đất, vừa nhìn liền hoảng sợ: "Xương tay người!" "Cậu đào nó lên đi, cẩn thận chút, cố gắng đừng làm hỏng." Diệp Thiếu Dương trong lòng sớm có chuẩn bị, dặn dò Tiểu Mã. Tiểu Mã và Lão Quách cùng ra tay, vừa đào đất vừa kéo xương người ra ngoài. Mười phút sau, phần thân trên của một nửa bộ xương người đã được đào ra. * Phi Hổ Trảo: dây móc trèo tường, quá quen thuộc rồi.