Bên trong một tinh vực hoang vu nào đó trong vũ trụ mênh mông, một quầng sáng mờ ảo vô danh đang chậm chậm bay đi với tốc độ không đổi. Từ trong điểm sáng thỉnh thoảng lại có những tràng âm thanh truyền ra, khi liền lạc lúc đứt quãng, chập chờn như có như không, ma mị như tiếng quỷ khóc mà lại có phần giống với điệu cười của âm binh nơi địa ngục cửu u.
Không biết bao nhiêu năm sau trôi dạt, phía trước nó bỗng nhiên thấy xuất hiện một hành tinh khổng lồ màu xanh lam.
"Ầm!" Một tiếng nổ cực lớn vang lên!
Quầng sáng dưới sức hút của hành tinh kia liền rớt thẳng xuống phía mặt đất của hành tinh khổng lồ, trong quá trình rơi do ma sát với tầng khí quyển bao quanh hành tinh, nó liền hóa thành từng đoàn sao băng bốc cháy ngùn ngụt lao thẳng xuống một vùng biển nào đó...
Đại Tề năm thứ chín, có vị Linh quan báo lên triều đình xuất hiện vật thể lạ cực lớn từ ngoài vũ trụ rơi xuống vùng biển phía Đông tạo thành một đợt sóng thần cuốn lấp hơn hai mươi hòn đảo, ngay cả mấy huyện thuộc vùng duyên hải quanh đó cũng bị ảnh hưởng, hàng vạn căn nhà bị phá hủy, người dân cùng vật nuôi tử thương vô số.
"Xin hỏi lão sư, thứ từ trên trời rơi xuống rốt cuộc là vật gì?"
Gấp cuốn sách lại, chàng thiếu niên chắp tay hỏi.
Chàng trai trẻ này trông qua thì mới có khoảng mười bốn tuổi, gương mặt thanh tú, thân vận bộ trang phục màu xanh. Trên một tảng đá cách chàng thiếu niên không xa, một vị lão giả thân vận tạo bào, mái tóc trắng xóa, bộ dáng gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng, bên dưới tảng đá là một con dê lông vàng nằm nghiêng. Nghe chàng thiếu niên hỏi vậy, lão giả liền chậm rãi mở hai mắt, đáp:
"Yêu tinh!" Lão nói chỉ hải chữ nay mà như là dốc chút hơi tàn cuối cùng vậy.
"Yêu tinh gì ạ?" Chàng thiếu niên khó hiểu hỏi tiếp.
"Chí bảo để luyện võ!"
"Tác dụng thế nào ạ?"
"Kẻ có được nó thì đường luyện võ thuận như diều gặp gió! Nhưng người có được cũng sẽ gặp tai họa, người thân bị liên lụy, là họa tinh, hơn nữa còn là Thiên Sát Cô Tinh!"
Thiếu niên nghe xong kinh hãi, hỏi tiếp:
"Tại sao lại như vậy? Nếu là con thì bỏ quách đi cho xong."
"Có được tất có mất, cá với chân gấu, con chẳng thể có cả hai được." Lão giả chậm rãi nói đoạn vỗ nhẹ lên tảng đá một cái, tức thì con dê liền đứng dậy, lắc lắc cái đầu, kêu be be một tiếng. Chẳng biết bằng cách nào mà lão giả đã thấy ngồi trên lưng con dê, mắt nhìn khuôn mặt chàng thiếu niên, cười nói:
"Ha ha, khi thời cơ đến, ngươi sẽ có thể trông thấy kẻ đó. Ta tự hỏi kẻ đó sẽ đứng đầu võ đạo, tiêu dao tự tại nơi thế gian hay là trầm luân trong sắc dục, làm một kẻ phàm phu tục tử thấp hèn đây?"
"Vâng, đến khi đó đệ tử thực cũng muốn xem một chút."
"Khà khà, cơ duyên đã thành, để lại cho người hữu duyên. Đồ nhi, còn không mau theo vi sư." Dứt lời, lão giả phất tay áo, tức thì một luồng sáng xanh từ tay áo bay vụt ra, rơi xuống mặt đất rồi hóa thành một cung điện khổng lồ, trên cửa lớn viết ba chữ lớn 'Thanh Dương Cung'.
"Tuân mệnh." Nói xong, chàng thiếu niên đi đến phía trước con dê đoạn nắm lấy sợi dây trạc trên cổ dê rồi chậm rãi đi về phía ngoài cốc. Cả hai đi trông chậm như sên bò nhưng một bước cất lên là đi cả vài dặm, chỉ mấy bước thôi mà đã hoàn toàn biến mất khỏi cốc.
Chờ đến khi hai người một già một trẻ cùng con dê vàng kia đã đi hẳn, trong cốc mới vang lên những đợt rống của đám thú vật, cảm giác như chúng đang hân hoan vì được giải thoát vậy. Nếu có người trông thấy thì hẳn sẽ rất kinh hãi bởi nơi này chính là đại cấm địa mà Thái tổ hoàng đế khai quốc cũng không có tư cách bước chân vào, nơi đây chính là Thanh Nguyên tinh đệ nhất hung địa, tên gọi là Tuyệt Linh Cốc. Người có thể tới đây rồi ra đi như chỗ không người, lại còn khiến muông thú phải sợ hãi như vậy, tuyệt chẳng phải kẻ tầm thường.
Bởi vậy mới có câu rằng:
Yêu tinh hàng thế phong vân khởi, thiên sát cô tinh sát phá lang.
Thế gian tự tại tiêu dao du, hồng trần bạch cốt lâu nghĩ sinh.
Tuyệt Linh Cốc trung sư đồ thuyết, Thanh Dương Cung thành đãi hữu duyên.
Dục tri hậu sự hoàn tu khán, Huyền Giới Môn trung tự diễn nghĩa.