Chương 396: Giá chữ thập

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:46

Sau khi rời khỏi mật thất, Thạch Mục thận trọng tránh đi cấm chế ở trên mặt đất, tiếp tục không một tiếng động bước lên bậc đá. Có kinh nghiệm ở mấy tầng trước, những tầng tiếp sau, hắn chỉ thoáng nhìn qua, chỉ cần không thấy có điểm đặc biệt gì, hắn cũng không hề dừng lại, mà thẳng tiến tới tầng thứ hai mươi mốt. Trước đó đã mất khá nhiều thời gian, vì sợ không may gặp phải Thương Viên Vương nên hắn buộc phải đi đường vòng. Lúc sắp tới tầng thứ hai mươi mốt, sắc mặt Thạch Mục thay đổi, bước chân ngừng lại, ẩn thân vào trong góc khuất của cầu thang. Ở trên cầu thang phía trước, bất ngờ nằm bảy, tám cỗ thi thể Yêu tộc hộ vệ Hóa hình. Toàn bộ bị một đòn xuyên thủng ngực, máu chậm rãi chảy ròng, hẳn là mới bị đánh chết chưa lâu. Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, cũng không dừng lại nhìn mấy cỗ thi thể này, mà hướng mắt nhìn về chỗ khác. Đại bộ phận thủ vệ Hoá hình của Lăng Thiên Phong đều có thực lực Tiên Thiên, có thể một đòn giết được bọn họ, thực lực của kẻ kia hẳn là đã tới Địa Giai. "Chẳng lẽ cũng có người muốn nhân cơ hội này lẻn vào Lăng Thiên Phong?" Thạch Mục không ngừng suy đoán trong đầu, chân nhún nhẹ, thân thể không tiếng động lướt về phía trước. Khoảnh khắc sau đó, rốt cuộc Thạch Mục cũng đã tới tầng thứ hai mươi mốt. Ở lối vào tầng này, không ngờ cũng nằm chình ình vài cỗ thi thể. Từ trang phục và ngoại hình của mấy tên thủ vệ Yêu tộc này có thể nhìn ra thực lực của bọn họ còn mạnh hơn mấy tên vừa nãy, hẳn là Tiên Thiên hậu kỳ. Chẳng qua ở trước mặt kẻ đột nhập, bọn họ một đòn cũng không chịu được, bị giải quyết không một tiếng động. Tầng hầm thứ hai mươi mốt có chút tương đồng với tầng hầm thứ mười sáu. Chẳng qua nơi đây có nhiều thạch nhũ hơn hẳn, tầm nhìn bị che khuất. Cửa tầng hầm đã bị mở ra, bên trong thoáng lộ ra một con đường uốn lượn. Hai mắt Thạch Mục lập lòe ánh sáng màu vàng nhìn hết những thạch nhũ này, kết quả ở nơi này không có tia sáng trải rộng khắp mặt đất, cũng không biết đã bị người nào phá hủy không còn rồi. Thạch Mục nghĩ như vậy, im lìm tiến về phía trước, không phát ra một tiếng động nhỏ. Mặc kệ người tới là ai, hắn đã đi tới đây, đương nhiên không có khả năng bỏ cuộc. Bước đi chốc lát trên con đường này, họ Thạch đụng phải một lối rẽ, từ phía đó truyền tới từng đợt thanh âm vù vù. Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, thân thể nép lại trong góc, con ngươi nhìn về phía trước mà co rụt lại. Phía trước là cửa đá cao tới trượng, mặt ngoài được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu trắng. Có ba người mặc đạo bào màu xám đang đứng trước cảnh cửa đá. Hai người đứng hai bên trái phải có thân hình cao to. Tay hai người này sáng lên đoàn sáng xám, oanh kích không ngừng lên cửa đá. Bóng xám nhỏ bé ở giữa không có một hành động gì, chỉ là hai tay kết ấn ở trước người, trong miệng không ngừng nói nhỏ. Khí tức ba người tản ra không ngờ đều là tồn tại Địa Giai. Bất chợt rực lên ánh sáng, ở trước mặt bóng xám nhỏ bé có một cái Luân Bàn bát giác đang dần thành hình hiện ra. Hai tay bóng xám nhỏ bé vẫy một cái, trên Luân Bàn không ngừng tuôn ra ánh sáng màu đỏ, trắng, xanh da trời. Ba màu rực rỡ, ngưng tụ thành ba cột ánh sáng màu đỏ, trắng, xanh da trời, chiếu thẳng vào cửa đá. Khi cột sáng ba màu đó vừa chạm lên màn sáng màu trắng trên cửa đá, màn sáng rốt cuộc dần tiêu tán. Mười mấy hơi thở sau, nó chỉ còn lại một tầng mỏng manh. Bóng xám nhỏ bé khẽ quát một tiếng, cột sáng ba màu thô to lần nữa lại xuất hiện, trong đó phiêu phù từng đám phù văn ba màu. Mặt khác, quầng sáng xám trên tay hai người cao to càng thêm rực rỡ, trong đó còn hiện ra vài tia sáng màu lục. Sau một lúc chập chờn, màn sáng trên cửa đá rốt cuộc cũng tiêu tán. Cửa đá phát ra từng hồi nổ vang, rồi từ từ mở ra. Thạch Mục thấy cảnh này, sắc mặt thoáng thay đổi. Bóng xám nhỏ bé ở giữa thu lại Luân bàn, tay vung lên, ba người tiến bước vào cửa đá. Khoảng khắc sau khi ba người rời đi, Thạch Mục mới đi theo sau. Sau khi bước vào cửa đá là một thông đạo đen kịt, chẳng biết tới phương nào. Thạch Mục cũng không dám dùng thần thức dò xét, miễn làm kinh động ba kẻ ở trước mặt, hắn chỉ dùng mắt thường quan sát ba người ở đằng xa. Mặc dù thị lực của hắn không bằng Thải Nhi, thế nhưng lại vượt xa đồng giai. Bởi có áo choàng màu xanh ở trên người, che đậy dò xét thần thức, hắn mới không cần lo lắng bị ba người ở phía trước phát hiện ra. Đoạn đường này cũng không dài, chỉ độ hơn hai mươi trượng. Ba người kia đi khá mau, rất nhanh đi tới một không gian rộng khoảng hơn mười trượng được hình thành từ thạch nhũ. Điểm cuối của thông đạo này là một cái cửa động, bị chắn lại bởi một cái cửa đá cao hơn trượng. Hai bên cửa có hai bức phù điêu vượn với khỉ trông rất sống động. Thấy vậy trong lòng Thạch mục vui mừng. Cái cửa đá này không khác gì với tầng thứ mười sáu! Trên cửa đá này cũng bị bao phủ bởi một tầng cấm chế màu trắng. Chẳng qua cấm chế nơi này trông có vẻ lợi hại hơn cấm chế trên cánh cửa khi trước nhiều. Ba người áo bào màu xám đi tới trước cửa đá, đang muốn ra tay phá giải cấm chế trên cánh cửa đá thì... Vào khoảnh khắc này, thạch nhũ ở một bên bỗng ùng ùng nổ vang một trận, đá vụn bay ngổn ngang, lộ ra một lỗ hổng. Tiếp đó là một cái bóng màu đen bắn ra với tốc độ cực mau, trong nháy mắt đã đụng vào gã có thân hình cao to đang ở gần cửa động nhất. Phản ứng của người này cũng mau lẹ, hôi quang trên người rực rỡ, lập tức nghênh đón. Những tiếng quyền cước vang lên "Bang bang" liên hồi, hai bên đều lui lại phía đằng sau. Khi này Thạch Mục mới nhìn rõ, bóng đen kia lại là một con khôi lỗi hình sói. Thân thể nó dài khoảng hai đến ba trượng, hình thể mượt mà, bốn chân đều là móng vuốt sắc bén phảng phất như những lưỡi dao, trong miệng cũng cắm đầy răng nhọn dài và sắc bén. Trên lưng khôi lỗi hình sói còn có những cái gai nhọn thô to, dài chừng một xích, thoạt nhìn hung dữ không gì bằng. Sau khi quan sát, ánh mắt của Thạch Mục có phần ngạc nhiên. Tuy ngoại hình con khôi lỗi hình sói này khó coi, thế nhưng khí tức tản mát ra vô cùng cường đại, không ngờ đã tới Địa Giai. Trước đây Thạch Mục cũng từng biết tới một số khôi lỗi hình thú, chẳng qua thực lực của chúng đều yếu vô cùng. Hắn cũng không có nghĩ tới ở Lăng Thiên Phong này lại có thể nhìn thấy khôi lỗi đạt tới cấp Địa Giai. Hắn cũng không nhìn con khôi lỗi hình sói kia nhiều, mà ánh mắt tập trung lên người gã áo xám. Sau khi vật lộn với con khôi lỗi hình sói, áo bào trên người kẻ này đã bị xé rách lộ ra thân hình. Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, dưới áo bào màu xám lại là một nam tử Man tộc mặt vuông chữ điền, bề mặt da tay, da chân lộ ra ngoài của gã mọc đầy lông màu xanh, bàn tay cũng mọc ra những móng tay màu xanh rất dài, đôi mắt ảm đạm không có thần. Trường bào màu xám tựa hồ chỉ đề che dấu, lúc này bị xé nát, trên người nam tử Man tộc mặt vuông chữ điền tản mát ra khí tức tử linh mãnh liệt. "Cương Thi Công!" Thạch Mục cả kinh. Khôi lỗi hình sói sau khi đứng vững lại thân thể, ngay tức khắc rống lên một tiếng, một lần nữa hóa thành một đoàn sáng màu đen tiếp tục nhào tới, miệng lớn nhằm vào yết hầu nam tử Man Tộc, hai cái chân trước một cái chụp vào ngực, một cái chụp vào bụng dưới, tạo thành thế công mãnh liệt. Thân thể nam tử Man Tộc vẫn không động đậy, đối diện với thế công mãnh liệt của khôi lỗi, vậy mà không có ý tránh né. Hai tiếng "Loảng xoảng" ngân vang, móng vuốt sắc bén của khôi lỗi hình sói cắm vào thân thể của nam tử Man Tộc, nhất thời chỉ có thể cắm vào mấy tấc liền ngừng lại mà không cách nào tiến thêm. Răng nhọn cắn ở trên cổ nam tử Man tộc cũng giống như vậy. Nam tử Man Tộc mặt chữ điền trong hai mắt lập lòe ánh sáng màu xanh, hai tay ôm lấy thân thể khôi lỗi hình sói giống như cái kiềm sắt. Ở khoảnh khắc này, sau lưng khôi lỗi hình sói bất chợt xuất hiện một thân thể cao lớn như quỷ mị. Áo bào màu xám theo gió thổi bay, lộ ra thân ảnh một Man Tộc cao lớn, cũng là một trung niên nam tử Man Tộc, trên người tản mát ra khí tức Tử Linh mãnh liệt chả kém. Trong mắt trung niên Man Tộc lóe lên ánh sáng màu xanh hung dữ, hai tay đánh về khôi lỗi, trên tay phải phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt. Trong miệng hắn phát ra một tiếng gầm, tay phải chợt hóa thành một tia chớp màu xanh đâm thẳng vào lưng khôi lỗi hình sói, từ trong ngực nó móc ra một quả tinh thạch màu đen cỡ quả trứng gà. Ánh sáng trên thân khôi lỗi hình sói nhất thời ảm đạm, bất động ngã trơ ra trên mặt đất, khí tức cũng theo viên tinh thạch bị lấy ra mà tiêu biến đi, thành một vật chết. Từ đầu tới cuối bóng người thấp bé kia vẫn đứng yên không động đậy, thậm chí ánh mắt luôn nhìn lên cửa đá cũng không dời đi một chút. Y nhìn trong khoảnh khắc, phất tay tế ra một cái luân bàn bát giác, cột sáng ba màu hiện ra, tiếp tục bắn vào cánh cửa đá. Cấm chế ở trên cánh cửa đá như có linh tính liền trở nên rực rỡ, từng tia từng tia sáng trắng tụ hợp lại, ngưng thành một cái thuẫn màu trắng chắn cột sáng ba màu lại. "Lại có hai tầng cấm chế, xem ra phải hao tổn tí sức lực rồi." Kẻ này nói lầm bầm trong miệng, phất tay thu hồi luân bàn hình bát giác. Tiếng nói vừa dứt, đôi tay người này vung múa, từng luồng sáng xám từ trong tay y bắn ra, rơi vào quanh mặt đất, tạo thành từng cái lệnh kỳ màu xám cắm ở trên mặt đất, hình thành nên một cái pháp trận. Thạch Mục núp ở đằng xa khi nghe được người này mở miệng nói, liền nhíu chân mày lại. Thanh âm của người này làm cho hắn có cảm giác hơi quen thuộc, dường như rất giống một người quen biết nào đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Khoảnh khắc sau, trong tay kẻ kia bắn ra chiếc lệnh kỳ cuối cùng, cắm ở trên mặt đất, trận pháp rất nhanh được hoàn thành. Trong miệng y tiếp tục lẩm bẩm, hơn mười lệnh kỳ ở trên mặt đất đồng thời sáng lên những cột sáng màu xám, chúng tụ hợp lại với nhau, tạo nên một cột sáng màu xám to như thùng nước. Tiếp đó, được sự dẫn dắt của y, cột sáng công kích thẳng tới cửa đá. Cấm chế trên cửa đá sáng rỡ ánh sáng màu trắng, lần nữa hội tụ thành một tấm thuẫn màu trắng chặn cột sáng xám lại. Người mặc áo bào màu xám nọ cười khẽ một tiếng, tay y bấm một đạo pháp quyết. Cột sáng màu xám đó đột nhiên biến thành một cái lưới ánh sáng, gắt gao trói tấm thuẫn màu trắng lại. Hào quang rực rỡ, Luân Bàn hình bát giác lần nữa xuất hiện ở trong không trung, tạo thành ba cột sáng ba màu sáng rực, chiếu thẳng vào cửa đá. Tấm thuẫn màu trắng rung động mãnh liệt, muốn tránh thoát sự trói buộc của lưới ánh sáng, đáng tiếc không có bao nhiêu tác dụng, mặc dù có giãy thế nào đều bị chiếc lưới gắt gao cuốn lại. Cửa đá bị ánh sáng ba màu chiếu vào, ánh sáng cấm chế trên đó rất nhanh ảm đạm. Trên tay hai gã nam tử Man tộc cũng sáng rực lên quầng sáng xám, sau đó nện ầm ầm lên cửa đá, phát ra từng tiếng "Uỳnh Uỳnh" Cứ như vậy một khắc sau, hào quang trên cánh cửa đá lóe lên hai lần rồi biến mất. Trên mặt tên áo bào màu xám nở nụ cười, tay vung lên. Tên Man Tộc trung niên kia liền xuất hiện ở trước cửa đá, hai tay đẩy mạnh, cửa đá từ từ mở ra. Thạch Mục hơi rướn người về phía trước, ánh mắt cùng lúc nhìn vào chỗ đằng sau cánh cửa, sắc mặt thay đổi. Không gian đằng sau cánh cửa cũng giống như gian phòng đá thứ mười sáu, mặt đất là tài liệu màu xanh biếc, bốn phía vách tường đều là màu đen thui, thoạt nhìn có chút cổ quái. Chẳng qua những thứ này không nói cái gì, trên mặt thạch thất có từng đoàn phù văn màu vàng to lớn, giống như mạng nhện giăng khắp mặt đất tạo thành một cái pháp trận cực lớn. Trung tâm pháp trận là một cái đài cao màu trắng, trên đài cao có dựng một cái giá chữ thập màu đen cao tới ba trượng. Trên giá chữ thập có đính một vật hình người nào đó, máu thịt be bét. Dường như là thân thể của một người bị thương tích đầy mình, da thịt toàn thân hầu như không có chỗ nào là lành lặn cả.