Chương 339: Tính toán

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:38

Vì có thể nhanh chóng gặp được Thạch Mục, Chung Tú không thèm để ý đến yêu cầu của Từ Lỗ Từ mà đồng ý luôn. Sau đó có người sắp xếp cho Chung Tú một chỗ ở trong thương hội. Sau khi chờ đợi một thời gian Chung Tú được Thiên Ngô thương hội an bài lên một chiếc thuyền lớn vượt biển tiến về Đại Lục Tây Hạ. Trong khoảng thời gian trên thuyền Chung Tú gặp được một nhân vật thần bí, là hội trưởng của Thiên Ngô thương hội, đưa cho nàng một tờ khế ước. Ước định trong đó đúng là những điều mà Từ Lỗ Từ đã giao hẹn trước đây. Từ đó Chung Tú cứ mơ mơ hồ hồ mà trở thành một thành viên của Thiên Ngô thương hội. Vì quanh thân hội trưởng bao phủ bởi một tầng kim quang nên Chung Tú không biết được cuối cùng hắn có bộ dạng ra sao. "Tú nhi, nàng cứ đơn giản như vậy đồng ý phục vụ cho Thiên Ngô thương hội năm mươi năm?" Thạch Mục nghe Chung Tú kể lại mà không khỏi nhíu mày. "Đúng vậy, chỉ vì lúc đó muội quá nôn nóng, không kịp xem xét kĩ." Chung Tú thấp giọng nói. "Tú nhi, nàng không cần tự trách, nếu không phải là vì ta, nàng cũng không cần phải chịu khổ như vậy, nói cho cùng, đều tại ta." Thạch Mục nói. "Thạch đại ca, sao có thể trách ngươi! Hiện tại ta tìm được ngươi là mãn nguyện lắm rồi, giờ ta rất vui vẻ. Chắc đây là ý trời chứ nếu không gia nhập thương hội, có lẽ ta và ngươi chẳng biết bao giờ mới gặp được nhau". Chung Tú nói. "Nói thì nói vậy, nhưng thế lực sau lưng Thiên Ngô thương hội rất khó dò, ta không yên tâm để nàng ở đó." Thạch Mục suy nghĩ một chút, rồi nói "Thạch đại ca, thương hội .." Chung Tú nói. "Ta nghĩ cách thay ngươi chuộc thân." Thạch Mục trực tiếp cắt lời Chung Tú mà nói. (@@ vì CT ký khế ước bán mình làm việc cho TNTH nên tạm gọi là chuộc thân vậy.) "Chuộc thân?" Chung Tú hơi kinh hãi, nhưng lập tức bất đắc dĩ nói: "Hảo ý của huynh Tú nhi hiểu rõ. Nếu như có thể, ta đã thoát ly thương hội để cùng huynh rời khỏi đây rồi, thế nhưng..." "Nhưng cái gì?" "Phần khế ước kia hình như không đề cập đến việc cho rời thương hội sớm, chỉ có đích thân hội trưởng ra tay mới có khả năng giải trừ khế ước." Chung Tú lắc đầu nói. "Giờ phải làm sao mới tìm được hắn" "Ta cũng không biết. Theo như mấy vị tiền bối trong thương hội nói, hội trưởng là người thích chu du thiên hạ, tới vô ảnh đi vô tung, người trong hội phải thông qua lệnh bài mới truyền được tin tức cho hắn nhưng chưa chắc hắn đã đáp lại, càng đừng nói đến việc xuất hiện gặp mặt. Lúc ký khế ước hắn từng nói năm mươi năm sau khi hết khế ước hắn sẽ xuất hiện." Chung Tú khẽ thở dài nói. "Không có phương pháp khác sao?" Thạch Mục nhướng mày. "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Ta từng nghe một vị trưởng lão vô tình nói tới việc có người vì thương hội lập nhiều công lớn, hay bổ nhiệm vị trí trọng yếu, ví dụ như thời điểm có người vinh dự trở thành trưởng lão chính thức của thương hội, hội trưởng đều sẽ xuất hiện." Trầm ngâm trong giây lát, Chung Tú sực nhớ ra mà nói. "Lập nhiều đại công..." Thạch Mục suy tính thì thào nói. "Thạch đại ca, đừng nghĩ chuyện này vội. Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, chỉ cần được ở cùng một chỗ với huynh năm mươi năm đó Tú nhi không để trong lòng". Chung Tú an ủi. Thạch Mục nghe vậy thì thở dài, ôm Chung Tú càng chặt hơn. Thời khắc này hai người đều cảm thấy thật yên bình, thoải mái khó nói thành lời. Chung Tú nhớ lại những kí ức từ khi mới gặp nhau rồi đến khi mỗi người mỗi ngả tự mình tu luyện cho đến nay lại lần nữa tương phùng, tình cảm càng thêm gắn bó mà lòng thấy ngọt ngào. "Tú nhi, nàng và ta hôm nay có thể ở chung một chỗ cũng không uổng công nhắc nhở của Chung bá phụ năm xưa rồi." Thạch Mục cảm khái nói. "Có lẽ đây chính là thiên ý... Thạch đại ca, về sau mặc kệ huynh đi đâu muội đều theo huynh." Chung Tú nhẹ nhàng thỏ thẻ. Thạch Mục nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Chung Tú, bỗng nhớ tới một việc liền hỏi: "Đúng rồi Tú nhi, trước đây ta đã đem âm mưu của Dực hạc bộ và Minh Nguyệt Giáo ghi vào ngọc giản và nhờ người đưa cho nàng, vì sao nàng không có sự chuẩn bị vậy" "Huynh nói gì? Huynh đã sớm biết việc này?" Chung Tú kinh hãi hỏi. Thạch Mục gật đầu, kể lại sự tình theo dõi đám người Bàng Ngọc kể lại cho Chung Tú. Chung Tú nghe xong đôi mi thanh tú cau lại, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: "Thạch đại ca, cái ngọc giản kia huynh giao cho người nào vậy?". "Người thân tín bên cạnh ngươi, gọi là tiểu Vi". Thạch Mục trả lời. "Là nàng?" Chung Tú trầm tư hồi lâu mới nói: "Xem ra ta bị tính kế rồi." Thạch Mục nghe vậy thì cả kinh, vội vàng hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện. "Bên cạnh muội vốn chỉ có một tên thân tín, trước khi xuất phát nửa tháng tiểu Vi mới được thương hội phân phó đến đấy. Vốn muội đã thấy có chút kỳ quái nhưng vì tính cách tiểu Vi không tệ, là người nhu thuận lại hiểu chuyện nên không có nghĩ gì nhiều mà giữ nàng lại bên người. Không nghĩ tới nàng ta lại giấu giếm sự tình quan trọng như vậy làm liên lụy đến cả thương hội." Chung Tú từ từ kể lại. "Ta quan sát qua nàng ta thấy tu vi chỉ là Hậu Thiên võ giả, hẳn là phải có người đứng sau sai khiến. Tú nhi ngươi có biết là ai không." Thạch Mục hỏi. "Muội cũng không rõ, nhưng huynh nói vậy muội cũng hiểu được kẻ đứng sau cũng là người trong thương hội". Chung Tú lắc đầu, nói như thế. "Tú nhi, nàng yên tâm! Nếu ta tìm được kẻ này chắc chắn sẽ giúp ngươi diệt trừ hậu hoạn." Thạch Mục trầm giọng nói. "Thạch đại ca, dù giết người này, cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt. Lần này thương hội vận chuyển một lượng hàng hóa lớn, mà bản thân tám chiếc Phù Vân xa cũng là thứ xa xỉ, bây giờ lại mất toàn bộ, thương hội không những phải bồi thường một lượng lớn linh thạch mà e danh dự cũng sẽ mất sạch. Muội là khách khanh trưởng lão phụ trách lần này không thể trốn tránh trách nhiệm, trước tiên chỉ có thể quay lại thành Thương Húc, báo cáo lại chi tiết vụ việc lần này cho thương hội mà thôi." "Lần này Dực Hạc bộ cùng Minh Nguyệt Giáo liên thủ, sớm đã có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, chúng ta lại không có chứng cứ gì trong tay. Ta cũng hiểu mấy tên Trưởng lão của thương hội sẽ vô duyên vô cớ tin tưởng lời nói một bên của ta và Thải nhi đâu." Thạch Mục nói. "Thạch đại ca nói không sai, Dực hạc bộ cùng Thiên Ngô thương hội trước giờ đều là nước sông không phạm nước giếng, Minh Nguyệt Giáo bình thường cũng có nhiều sinh ý lớn với thương hội, quan hệ mật thiết. Nếu cứ đơn giản mà vạch mặt cả hai bọn chúng tuyệt đói sẽ không thừa nhận, nhưng dưới tình huống này cũng chỉ còn cách nói lại toàn bộ cho thương hội biết rồi." Chung Tú nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. "Tú nhi, ta không muốn vì việc này mà nàng bị mang tiếng. Việc này cứ để ta xử lí." Thạch Mục nói với vẻ kiên định. "Thạch đại ca, ngươi muốn..." Chung Tú khẽ giật mình. "Đúng vậy, ta muốn giúp nàng đoạt lại hàng hóa!" Thạch Mục nói. "Cái gì? Đoạt lại hàng hóa?" Chung Tú kinh hãi. "Đúng vậy Tú nhi, trước tiên chúng ta hãy về thành Vân Dực xem tình hình thế nào đã, có thể đoạt lại bao nhiêu thì đoạt, phần còn thiếu ta sẽ nghĩ biện pháp sau." Thạch Mục nói. "Không được! Thạch đại ca, đối phương có thực lực và nhân số hơn xa chúng ta, chúng ta làm sao mà đoạt lại được? Nếu đi chỉ có con đường chết! Ta không thể để huynh mạo hiểm như vậy"Chung Tú nói, khóe mắt đã đỏ lên chực khóc. "Đừng lo lắng, ta đã có cách, tin tưởng ta!" Thạch Mục thấy vậy, ôm sát Chung Tú, an ủi. Chung Tú thấy không lay chuyển được Thạch Mục, đắn đo cân nhắc xong liền quyết định hai người cùng đi để có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thạch Mục thấy Chung Tú kiên quyết như thế, cũng không phản đối, về kế sách đoạt bảo lần này hắn phải suy tính chu toàn hơn nữa, hắn không muốn Chung Tú chịu bất cứ tổn thương gì. Sau khi bàn bạc xong Chung Tú đưa cho Thạch Mục một danh sách hàng hóa, Thạch Mục phát hiện trên danh sách lại có cả Tinh Thạch. Khi ở thành Thiên Ngu, trong hội đấu giá Thạch Mục đã biết được Tinh Thạch là như thế nào, có thể làm vật áp trục của Thăng Tiên đấu giá hội tất nhiên giá trị không nhỏ. Mà qua Chung Tú cũng chứng minh được điều này là đúng. Kỳ thật trong lần vận chuyển này, chỉ có khối Tinh Thạch lớn cỡ ngón cái kia mới là trọng yếu nhất, có thể nói là vật báu vô giá. Số hàng hóa còn lại đem ra so sánh thì còn kém xa. Dù vậy những hàng hóa kia cộng lại, cũng không dưới năm mươi vạn Linh Thạch. "Đúng rồi Tú nhi, vì sao lần vận chuyển này thương hội Thiên Ngô lại dùng Phù Vân Xa, đặt trong nhẫn trữ vật chẳng phải thuận tiện hơn à?" Thạch Mục nghi ngờ nói. "Thạch đại ca, huynh có điều không biết, Tinh Thạch kia không thể cho vào nhẫn trữ vật, vì vậy trưởng lão thương hội mới đưa nhiều hàng hóa cùng vận chuyển theo, ý đồ vàng thau lẫn lộn, không nghĩ tới vẫn khó tránh được kiếp nạn này." Chung Tú bất đắc dĩ nói. Thạch Mục nghe xong, có chút kinh ngạc bởi miếng Tinh Thạch của hắn đang được đặt ngay ngắn ở một góc trong Trần Miểu Giới. Thấy Thạch Mục muốn nói lại thôi, Chung Tú lại giải thích: "Tinh Thạch cũng không phải là không thể thả vào trong nhẫn trữ vật, chẳng qua là thương hội có quy định, số lượng hàng hóa vận chuyển lớn thì phải dùng phù vân xa, còn vì sao có quy định kỳ lạ như vậy thì muội cũng không rõ". "Thạch Đầu, không tốt! Hai người các ngươi còn đang bận tình chàng ý thiếp ở đấy thì ngoài này đã có cả đám người Dực Hạc bộ đang dò tìm khắp núi rồi." Vào lúc này, trong lòng Thạch Mục vang lên thanh âm của Thải nhi. Thạch Mục nhăn mày, mở ra tầm mắt cộng hưởng với Thải nhi, sắc mặt chợt biến. "Làm sao vậy?" Chung Tú phát giác thần tình Thạch Mục thay đổi bèn hỏi. "Bên ngoài có không ít người của Dực Hạc bộ trải khắp núi đồi như đang tìm kiếm gì đó." Thạch Mục nói. "Chẳng lẽ là tới tìm chúng ta sao?" Chung Tú thần tình biến đổi. "Hiện tại còn chưa biết, đi ra xem sao." Thạch Mục kéo tay Chung Tú đi ra ngoài. Chung Tú do dự một chút rồi ngoan ngoãn đi cùng Thạch Mục, ra ngoài sơn động.