Thạch Mục buồn chán hừ một tiếng. Đầu tiên, hắn chỉ cảm thấy trong đầu trướng lên, giống như bị cái dùi hung hăng chọc một chút, một hồi lâu mới cảm giác đỡ hơn.
- Thạch Đầu, không có sao chứ?
Thải Nhi không biết từ nơi nào bay ra, vội vàng hỏi.
- Ta không sao.
Thạch Mục lắc đầu, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc khác thường.
Lúc này trong đầu hắn hiện ra một trang sách màu trắng, phía trên viết đầy những chữ nhỏ màu trắng.
Chỉ là những chữ nhỏ không phải là văn tự thông dụng của tinh vực đại thế giới. Hình dáng của nó giống như nòng nọc. Hắn một chữ cũng không nhận ra.
- Chẳng lẽ là văn tự cổ đại nào đó?
Trong lòng Thạch Mục suy đoán.
Nếu như không nhận ra, vậy hắn liền không tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa. Hắn tìm một cơ hội hỏi thăm người khác một chút. Hẳn sẽ có người nhận ra được.
Vào thời khắc này, một giọng nói cung kính từ bên ngoài truyền đến.
- Thạch Mục tộc trưởng, đại trưởng lão sai ta tới mời ngài qua.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, đi ra ngoài.
Ở bên ngoài động phủ, một tộc nhân của Di Thiên Cự Viên đang cung kính đứng ở bên ngoài.
- Ra mắt tộc trưởng.
Thấy Thạch Mục đi ra, người kia vội vàng hành lễ.
- Không cần đa lễ. Chúng ta đi thôi.
Thạch Mục gật đầu, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng trắng, bay về phía xa.
Ngày hôm nay chính là ngày hoàng đạo lúc trước đại trưởng lão đã quyết định tổ chức đại điển tiếp nhận chức vụ.
Lúc này, trong toàn tộc Di Thiên Cự Viên có thể nói là rực rỡ hẳn lên. Trên tất cả cây cổ thụ ở hai bên đường đều bố trí dải lụa đỏ tiên diễm, trên mỗi ngôi đại điện lầu các đều treo đèn lồng mầu đỏ. Khắp nơi trong tộc đều là một màu sắc tươi vui.
Một lát sau, Thạch Mục và mấy vị trưởng lão xuất hiện ở trước đại điện tế tự trong tộc.
Đại điển tiếp nhận chức vụ hôm nay liền tiến hành ở chỗ này.
Bức tường cao lớn của đại điện tế tự được sơn thành màu đỏ tươi. Phía trước mặt dựng thẳng một hành lang mười cột cờ hình tròn màu vàng. Dưới ánh đèn chiếu xuống, chúng phản xạ ra ánh sáng rực rỡ.
Bên trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng. Trên một án bằng gỗ tử đàn có bày các loại tế phẩm. Ở giữa là một cái lư hương bằng đồng cổ đang từ từ tỏa khói. Thấp thoáng phía sau có hơn mười linh bài được sắp xếp chỉnh tề, khiến người ta nhìn không thấy rõ ràng lắm.
Không ngờ có linh bài khắc tên Bạch Công cũng đặt ở trong đó.
Thạch Mục nhìn những linh vị tổ tiên của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc bị khói đàn hương bao phủ, lại giống như nhìn một ngọn núi hùng vĩ cao ngất, giấu mình ở trong mây mù. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kính nể.
Nhìn một lát, Thạch Mục thu hồi tầm mắt, lướt qua một quảng trường rộng màu trắng cực lớn trước mắt, nhìn lại về phía dưới chân núi, chỉ thấy lờ mờ giữa núi rừng, khắp nơi đều sáng những ngọn đèn màu đỏ, có vẻ vô cùng yên tĩnh bình thản.
- Đại trưởng lão, tất cả công việc tiếp đón trong tộc đã an bài xong chưa?
Thạch Mục mở miệng hỏi.
- Đều đã sắp xếp xong xuôi. Ta để cho Bạch Cương dẫn người đi vào chỗ đại điện Truyền Tống đặc biệt nghênh đón. Sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Đại trưởng lão nói.
- Tộc trưởng, thiệp mời đại điển lần này, mấy tháng trước đã đưa ra. Sau đó, chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị làm những chuyện này. Bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ đều đã làm thỏa đáng.
Nhị trưởng lão Bạch Tàng nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong có phần sửng sốt. Hắn vẫn còn có chút không quen khi bị gọi là tộc trưởng.
- Nhị trưởng lão, ngài vẫn cứ gọi ta là Thạch Mục đi.
Thạch Mục vừa cười vừa nói.
- Khó mà làm được. Hôm nay ngươi đã sắp chính thức kế nhiệm. Tất nhiên phải xưng hô như vậy.
Sắc mặt Bạch Tàng nghiêm nghị, dáng vẻ không cho phép được nghi ngờ nói.
- Tộc trưởng, nhị trưởng lão nói đúng. Ngài đã nhận được tín vật của tộc trưởng. Tu vi lại đột phá tới Thần cảnh. Vị trí tộc trưởng này, bản thân ngài đã ngồi vào, cho dù là ai cũng có không cách nào rung chuyển.
Thương thế trên người của tam trưởng lão Bạch Phi mới khỏi hẳn không lâu, khí tức trong lời nói vẫn có chút chưa đủ, nhưng ý khen tặng trong lời nói lại lộ rõ, không thể nghi ngờ.
Từ sau khi Thạch Mục ở bên trong bí cảnh đi ra, thái độ của Bạch Phi đối với hắn lại phát sinh chuyển biến một trăm tám mươi độ. Điều này làm cho hắn trong chốc lát có phần khó có thể tiếp nhận nổi.
- Thạch Đầu, ngươi nói xem, Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tránh thế đã lâu. Thật sự sẽ có người nể mặt bọn họ nữa sao?
Thải Nhi núp ở trên vai Thạch Mục, truyền âm hỏi.
- Yên tâm đi. Nên tới tất nhiên sẽ tới.
Khóe miệng Thạch Mục cong lên vài phần, truyền âm đáp.
Bạch Phi đứng ở vị trí lệch phía bên trái của Thạch Mục, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Thạch Mục tươi cười. Trên mặt hắn hiện ra một thần sắc có phần trào phúng, vừa lóe lên lập tức biến mất không nữa.
Ước chừng qua nửa canh giờ, trong màn trời phía đông bắt đầu dâng lên một màu sáng bạc. Mặt trời từ từ dâng lên.
Trong Di Thiên Cự Viên Tộc bắt đầu dâng lên từng tiếng ầm ĩ. Các tộc nhân bắt đầu dọc theo con đường trong tộc tập trung tới quảng trường màu trắng phía trước đại điện tế tự này.
- Ngày hôm nay lại khổ cực cho ngươi rồi. Ở các nơi trong tộc dò xét, đề phòng Thiên Đình làm ra chuyện gì mờ ám.
Thạch Mục vỗ nhẹ vào Thải Nhi trên vai mình, mở miệng nói.
- Hắc hắc, cứ giao cho ta.
Thải Nhi cười đáp.
Dứt lời, nó liền rung hai cánh lên, bay vút ra khỏi sân rộng, lao về phía dưới chân núi...