Nghe được hai chữ "Cấp báo", tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt đồng loạt dời qua hướng đó.
Thạch Mục cũng ngạc nhiên, dời mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cả người đầy máu tươi rớt xuống từ giữa không trung.
- Cấp báo, Thiên Phượng, Khánh Quy, Địa Long tam tộc tộc trưởng bị vây...
Người đó còn không kịp bò dậy từ dưới đất, lớn tiếng hô.
Mọi người tại hiện trường đều kinh hãi.
- Triệu Cự trưởng lão!
Bóng người nhoáng lên, Kim Phượng bà bà xuất hiện ở bên cạnh người đó, đưa một tay đỡ lên.
Một luồng ánh sáng đỏ từ trong tay bà ta bay ra, nâng bóng người toàn thân tắm máu lên, là một vị nam nhân trung niên lông mày đỏ hồng.
Từng luồng ánh sáng đỏ ngấm chìm vào trong cơ thể hỏa mi nam nhân, sắc mặt của hắn hơi dễ coi hơn một chút.
- Triệu Cự trưởng lão, ngươi nói ba vị tộc trưởng bị vây? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mau nói cho rõ ràng!
Kim Phượng bà bà sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Bá bá bá!
Bóng người lập lòe, những Thần cảnh trưởng lão khác cũng trong nháy mắt xuất hiện ở cạnh Triệu Cự trưởng lão, ai ai sắc mặt đều nghiêm túc.
- Sáng nay ta theo ba vị tộc trưởng đi thị sát, đang trên đường trở về Phượng Dực thành, ở Tê Hà đảo bị một đám người thân phận không rõ phục kích. Ba vị tộc trưởng bị những kẻ này vây khốn, ta liều chết đánh giết đi ra. Những kẻ này rất đông, trong đó có nhiều Thần cảnh, các vị mau nghĩ cách cứu viện, trễ sợ sinh biến!
Triệu Cự lo lắng đáp, nói xong mấy câu nói đó, miệng thở hổn hển.
Lời này vừa nói ra, mọi người lần nữa kinh hãi.
Thạch Mục mày cũng nhíu tít, nhưng mà lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn Chung Tú.
Cùng lúc đó, Chung Tú cũng nhìn về phía hắn.
Hai người tầm mắt giao tiếp, trong mắt đều lộ ra vẻ kích động, chẳng qua là lo lắng tới trường hợp thời khắc này, không có cách nào nói cho nhau nghe hết tình tương tư.
Triệu Tuyền Cơ đứng ở bên cạnh Chung Tú, nhìn hết thần tình của hai người ở trong mắt, mắt đẹp lóe lên.
- Có thể vây khốn ba vị tộc trưởng, chẳng lẽ là người của Thiên Đình hạ thủ?
Kim Phượng bà bà trầm giọng nói.
- Dám hạ thủ đối với ba vị tộc trưởng, toàn bộ Thiên Hà tinh vực chỉ có người của Thiên Đình! Đừng lo lắng nhiều nữa, chúng ta mau nghĩ cách cứu viện ba vị tộc trưởng đi!
Một vị Thần cảnh trưởng lão tóc xanh của Khánh Quy tộc vội la lên, chính là Vu Vân trước đó xuất hiện ở Tiếp phong đại điển.
Lập tức có một số người gật đầu đồng ý.
- Chậm đã! Chuyện này điểm đáng ngờ rất mạnh, ba vị tộc trưởng sao lại đi qua Tê Hà đảo như thế? Lấy thực lực của bọn họ, làm sao dễ dàng bị người vây khốn như vậy?
Triệu Chu Đồng cau mày nói.
- Lời nói này của Triệu Chu Đồng trưởng lão là cho rằng bản nhân biên tạo lời nói dối hay sao?
Triệu Cự cả giận nói, lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên ho khan, ụa ra một ngụm máu tươi lớn.
- Triệu Cự trưởng lão không nên hiểu lầm, ta không có ý này, chẳng qua là cảm thấy chuyện này có chút khả nghi mà thôi.
Triệu Chu Đồng khóe mắt khẽ run, nói.
- Tê Hà đảo cự ly Phượng Dực thành cũng không gần, mặc dù lấy tốc độ của mấy người bọn chúng ta, đi đến đó cũng cần không ít thời gian! Hiện tại không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa, tất cả Thần cảnh của tam tộc chúng ta lập tức đi tới Tê Hà đảo, nghĩ cách cứu viện ba vị tộc trưởng!
Kim Phượng bà bà trầm giọng lên tiếng.
Kim Phượng bà bà lên tiếng, những người khác không tiếp tục phản đối nữa.
- Kim Phượng trưởng lão, địch nhân cả gan làm loạn, có gan xuất thủ đối với ba vị tộc trưởng, cũng khó bảo đảm bọn chúng sẽ không đánh lén Phượng Dực thành, hay là lưu lại một ít nhân thủ trấn thủ Phượng Dực thành.
Triệu Linh Lung chợt lên tiếng nói.
Kim Phượng bà bà sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu, nói:
- Ngươi nói cũng có lý, vậy thì lưu lại một ít trưởng lão, trấn thủ Phượng Dực thành.
- Nhân số địch nhân không ít, tốt nhất cũng mang một số người có Thánh giai tu vi cùng đi.
Triệu Cự nói.
- Cũng tốt.
Kim Phượng bà bà hơi trầm ngâm,phất tay đánh ra một mảnh ánh sáng đỏ, bao phủ ở trên người hai, ba chục vị Thánh giai ở phụ cận, cuốn đến bên người.
Thạch Mục cùng với mười người đầu không ngờ đều nằm trong số này, những người khác cũng phần lớn đều là tinh anh Thánh giai của ba đại tộc quần.
Thạch Mục sắc mặt hơi đổi một chút, ánh sáng đỏ đó tới người, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.
Điều này cho thấy thực lực của Kim Phượng bà bà quả nhiên cực mạnh!
Hắn kinh lịch gian nguy, thật vất vả lắm mới có thể gặp lại được Chung Tú, thời khắc này trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời nói cần phải nói với nàng, tự nhiên không muốn lần nữa ly khai, nhưng vì tình thế bắt buộc, thời khắc này không có cách nào lên tiếng.
- Bà bà, con cũng đi!
Chung Tú đột nhiên đứng ra, nói.
- Tú nhi, ngươi thân là Thánh nữ tương lai của Thiên Phượng nhất tộc, thân phận tôn quý, tuyệt đối không có thể có sơ sót gì. Hơn nữa chuyện này ngươi đi cũng giúp không được việc gì, hay là lưu tại chỗ này cho thỏa đáng.
Kim Phượng bà bà thần sắc hơi hoãn lại, ôn nhu nói.
Chung Tú tuy rằng còn có chút không cam lòng, nhưng mà nàng biết Kim Phượng bà bà mặc dù đối với tự bản thân mình vẫn còn coi như hơi khách khí, nhưng lời của bà ta nói ra chắc như núi, tất nhiên sẽ không để cho nàng cùng đi, trong lòng thở dài, không nói gì nữa.
Kim Phượng bà bà thấy Chung Tú không kiên trì nữa, lập tức quay người lại, vung tay lên, một chiếc phi chu màu đỏ có cánh dài hơn mười trượng hiện ra.
- Thời gian cấp bách, chiếc phi chu này của lão thân tốc độ nhanh chóng, cưỡi phi chu này đi, tất cả lên.
Thân hình bà ta chợt động, phi thân đáp xuống trên phi chu.
Tam tộc Thần cảnh đại năng lập tức bay lên, Thạch Mục cùng với mười người cũng bay lên theo.
- Ta cũng đi!
Triệu Cự trưởng lão vùng vẫy đứng lên, có chút lắc lư bay tới phi chu.
- Ngươi bản thân bị trọng thương, hay là ở chỗ này tĩnh dưỡng đi, ba vị tộc trưởng do chúng ta đi cứu là được.
Kim Phượng bà bà phất tay đánh ra một luồng ánh sáng đỏ, ngăn Triệu Cự lại, đưa tới bên Chung Tú.
- Triệu Cự trưởng lão, Kim Phượng bà bà lời ấy rất đúng, có bọn họ xuất thủ, nhất định có thể thành công cứu ba vị tộc trưởng trở về.
Triệu Tuyền Cơ đỡ Triệu Cự, nói.