Đế Xuân lạnh giọng hạ lệnh.
Tộc Cổ Man đứng chung quanh chỉ dám nhích người lên trước một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Bạch Viên lão tổ, trong thời gian ngắn, không ai dám bước lên trước.
Đế Xuân thấy vậy, miệng mắng một câu "rác rưởi" rồi cất bước đi đến trước người Bạch Viên, một tay phất lên cao, từ trong bàn tay tỏa ra kim quang xán lạn, đánh tới người kia.
Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Khí tức đã tan rã của Bạch Viên lão tổ ngưng tụ một lần nữa, một tia kim quang từ trong đầu bay vào trong tạng phủ, chỗ ngực bụng hiện ra quang đỉnh năm màu kim, thanh, xanh, xích, vàng liên tiếp, tản ra hào quang kịch liệt.
Năm quang đỉnh cùng truyền ra quang mang rực rỡ, liên kết thành một vòng tròn cực lớn, bay ra khỏi thân thể Bạch Viên, bắt đầu xoay tròn kịch liệt.
- Huyền Công Cửu Chuyển!
Đế Xuân thấy tình thế không ổn, lập tức khẽ động thân mình, giống như chạy trốn, nhưng năm đỉnh truyền ra từng đợt thải quang ngũ sắc, vây nhốt Đế Xuân ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, trên người Bạch Viên lão tổ bắn ra hai luồng ánh sáng một đen một trắng.
Hai luồng sáng này giống như cá bơi, chui vào trong ngũ sắc thải quang, nhanh chóng chuyển động.
Đôi cá trắng đen vừa tiến vào, ngũ sắc thải quang run lên bần bật, khí tức hủy diệt đất trời bắt đầu tràn ra.
- Đề lão nhân, thằng làm vua, thua làm giặc, trận chiến này chưa kết thúc đâu!
Bạch Viên lão tổ vừa cười vừa nói.
Sau một khắc, quang mang kia nhanh chóng biến lớn, trở nên vô cùng chói mắt, trực tiếp nuốt sóng thân ảnh Để Xuân.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh dữ dội vang lên, thân thể khổng lồ của Bạch Viên lão tổ vỡ ra, vô số máu thịt đốt thành ngọn lửa màu vàng, lan ra bốn phía.
Những tên Cổ Man tộc đứng cách đó không xa cùng đám chiến hạm đều tránh không kịp, bị liên lụy vào, nhanh chóng nát vụn, lại có vô số cường giả cũng chết theo.
Thạch Mục đứng ở một bên vô cùng kinh hãi, mặc dù biết đây chỉ là một đoạn ký ức của Bạch Viên lão tổ, nhưng vẫn thấy hơi buồn rầu.
Hắn không ngờ, Bạch Viên lão tổ lại có thể dùng tư thế oai hùng như vậy mà vẫn lạc.
Sau khi vô số kim sắc hỏa diễm dần dần tắt, gió mạnh đương tàn sát trong hư không cũng bình thường trở lại, Thạch Mục liền thấy bên trong ngọn lửa hừng hực, có một kim quang nhân ảnh vọt ra.
Bóng người kia vô cùng mơ hồ, nhưng vẫn không quá khó đoán, hiển nhiên là Đế Xuân.
- Đại thành Huyền Công Cửu Chuyển, nếu như lựa chọn che giấu nguồn sức mạnh này, vẫn có thể sống lại! Ngươi không tiếc trả giá đắt lựa chọn con đường vạn kiếp bất phục để cùng chết với bổn tọa, là thông minh, hay ngu xuẩn đây?
Bóng người trong kim quang không chỉ tiếc hận, mà còn trào phúng châm chọc.
- Ngươi làm thế, chẳng qua chỉ ngăn cản ta được nghìn năm, càng đừng nói nghìn năm, cho dùng vạn năm đi nữa, trong tinh vực mênh mông này sẽ không xuất hiện một người thứ hai như ngươi, tu luyện thành công cửu chuyển!
Đế Xuân khẳng định vô cùng chắc chắn.
Dứt lời, bàn tay lớn khẽ vẫy lên, một luồng kim quang trong tay hắn tuôn ra, giống như một chiếc lưới chiếm trọn bầu trời, bao phủ tất cả những tất cả những vật còn vương lại khí tức của Bạch Viên lão tổ, ngay cả một miếng thịt cũng không buông tha.
Cùng lúc đó, trước mắt Thạch Mục trở nên mơ hồ, cảnh vật biến đổi, Đế Xuân, tinh không, chiến hạm... đều biến mất toàn bộ không còn gì nữa, thân ảnh hắn xuất hiện trong thức hải lần nữa.
Tất cả những gì vừa chứng kiến, giống như giấc mộng nam kha.
Cách hắn không xa, Phiên Thiên Côn đang đứng lặng yên tỏa ra kim quang dập dờn, một đám sương khói giống như tàn hồn của Bạch Viên từ bên trong thoát ra, hóa thành hư ảnh bạch viên, dùng tư thế loài vượn lao nhanh về phía hắn, trực tiếp cùng hắn hòa làm một thể.
Con vượn trắng vừa mới nhập vào cơ thể, Thạch Mục lập tức tỉnh táo trở lại, hai mắt mở ra, phát ra kim sắc quang mang, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài chấn động cửu thiên.
Một tiếng két vang lên rất nhỏ.
Trong đan điền, Kim Đan vỡ vụn ra, hóa thành từng tia sáng màu vàng, không ngừng đi dọc theo từng kinh lạc trong cơ thể hắn, sau đó hướng lên trên, trực tiếp nhảy vào trong thức hải.
Nương theo từng đợt kim quang, Thạch Mục cảm giác từng kinh lạc giống như ai dùng dao gọt búa bổ, vô cùng đau đớn.
Cùng lúc đó, trên chín tần mây lập tức vang lên từng đợt tiếng sấm, vô số lôi hỏa từ trên bầu trời bổ xuống, đánh vào thân thể Thạch Mục.
Quần áo trên người hắn đã bị xé ra từng mảnh, sau đó hóa thành tro tàn, lộ ra cơ thể cường tráng đang được lôi hoa trui rèn, bắt đầu hiện lên hào quang óng ánh.
Làn da của hắn dần trở nên trong suốt, thậm chí có thể thấy được từng kinh mạch giống như con giun đỏ thắm nằm bên trong.
Dựa vào lôi hỏa cùng kim quang rèn luyện, kim dịch từ Thiên Liên Tâm vừa chạy qua tất cả xương cốt tứ chi bỗng dưng sôi trào trở lại, dần dần dung nhập vào máu của hắn, làm cho máu hắn bắt đầu phát ra từng tia ám kim.
Rắc rắc
Nương theo từng đợt lôi điện đánh xuống không ngừng, vòng xoát linh lực bao phủ bên ngoài đã bỗng dưng co rút lại, dần trở nên ngưng thật hơn trước, từ diện tích mười trượng xuống còn chừng hơn một tấc, sau đó hóa thành cột sáng màu vàng, trực tiếp xuyên qua sơn động, rót vào đỉnh đầu Thạch Mục, đi vào trong cơ thể.
Hai mắt Thạch Mục nhắm nghiền, giống như cái giếng sông cung cấp thế nào cũng không đủ, tùy ý để cho linh lực cuồn cuộn chạy vào trong cơ thể hắn.
Không biết trải qua bao lâu, cột sáng rót vào trong cơ thể Thạch Mục vẫn không tán đi, mà ngày càng to lớn và ngưng thực hơn nữa.
Sau đó tiếng ầm ầm vang lên cực kỳ lớn.
Sơn động mà Thạch Mục cư trú rốt cuộc không thể chịu nổ sức ép từ thiên địa linh lực, do đó bị chúng đánh nát bấy.
Từng mảnh đá vụn sụp đổ chung quanh Thạch Mục, một số ít khi vừa rơi vào người hắn đã bị tầng kim quang bên ngoài cơ thể ngăn chặn.