Chương 270: Sứ giả tổng đàn

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:31

Đông Hải. Một mảnh hải vực ba đào mãnh liệt, mặt biển dường như bị chọc giận, từng lớp sóng không ngừng cuồn cuộn gào thét dậy lên, nhấc lên một lớp tiếp theo một lớp sóng lớn ngập trời. Từng cái vòi rồng màu đen mịt mờ chạy khắp nơi trên mặt biển như một bầy ngựa hoang sổng chuồng, không hề đứt đoạn ngưng tụ, tán loạn, cùng sóng dữ biển gầm thét hỗn tạp đan xen với nhau. Tiếng sóng ba đào phát ra điếc tai nhức óc, dường như toàn bộ bầu trời đều muốn sụp đổ, khí thế cực kỳ kinh người. Nhưng bên trong sóng dữ gầm thét cuồng bạo, một hòn đảo tối om vững vàng đứng vững, mặc kệ sóng biển như sấm, thủy chung sừng sững bất động. Thiên địa linh khí bốn phương tám hướng không ngừng hội tụ về đây như chịu tác dụng của một lực lượng vô hình nào đó, mơ hồ hình thành một vòng xoáy Linh khí thật lớn, giống như một cái phễu khổng lồ. Mà hòn đảo màu đen này chính là trung tâm của cái phễu linh khí. Toàn bộ hòn đảo tản ra trận trận hắc quang nhàn nhạt, lượng lớn thiên địa linh khí thuận theo cái phễu, điên cuồng rót vào hòn đảo màu đen. Nếu có người nhãn lực cực kỳ cao minh, ngay lập tức có thể chứng kiến hòn đảo màu đen này theo thiên địa linh khí dũng mãnh rót vào, đang chậm rãi phát triển lớn lên theo tốc độ cực kỳ chậm rãi. Bốn phía hải đảo lúc này, thình lình có vô số thân ảnh đứng yên rậm rạp chằng chịt, thoạt nhìn có chừng mấy trăm cái. Những thân ảnh này thoạt nhìn giống với Nhân tộc, trên thân sáng lên quang mang nhiều màu kỳ lạ. Bọn họ đứng vững vàng ở trên mặt biển, sóng dữ vòi rồng đối với bọn họ cơ bản không có ảnh hưởng. Có người trên làn da trần trụi hiện ra một ít lân phiến đủ mọi màu sắc, có người thậm chí là bộ dáng nửa người nửa cá, đúng là rất nhiều người của Đông Hải Thủy Tộc. Mấy trăm Thủy Tộc này vây chung quanh ngọn núi màu đen, trong miệng nói lẩm bẩm. Tất cả màu sắc quang mang thỉnh thoảng từ trên người bọn họ toát ra, ở giữa không trung kết nối cùng một chỗ, như đang bố trí một cái pháp trận cực lớn ở đó. Tại địa phương gần ngọn núi màu đen, một thiếu nữ tuyệt sắc ngũ quan lung linh mặc thủy lam y sam đang lăng không ở đứng đó, trong miệng tụng niệm chú ngữ, ánh sáng màu lam óng ánh từ trên người nàng tản phát ra, càng ngày càng sáng, hầu như phủ lên thân hình. Cô gái này đúng là Hương Châu. Lúc này đằng sau cái trán của nàng ẩn hiện hư ảnh của bảy điểm tinh tượng. Ánh sáng màu lam càng ngày càng sáng, rốt cuộc một tiếng ầm vang, phóng lên trời, hình thành một đạo cột sáng màu lam. Các Hải Tộc ở phụ cận, hào quang tản mát trên thân cũng đồng thời phóng ra, hơn nữa hội tụ hướng về phía Hương Châu. Một cái trận pháp thật lớn hình vỏ trứng có màn sáng bao bọc bên ngoài chậm rãi hình thành, bao phủ ngọn núi màu đen vào trong. Thiên địa linh khí chung quanh ngọn núi lập tức chấn động, thiên địa linh khí lập tức hội tụ đến lại bị màn sáng che chắn bên ngoài, không cách nào thẩm thấu vào được. Hương Châu chậm rãi mở to mắt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, chứng kiến màn sáng cực lớn đã thành hình, trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười. Bất quá vào thời khắc này, thân thể nàng lung lay một cái, tựa hồ muốn ngã sấp xuống. Vào thời khắc này, một người mặc cung trang màu lam xuất hiện ở bên cạnh nàng, thò tay nâng thân thể của nàng. "Sư phụ." Hương Châu kêu một tiếng. "Châu nhi, ngươi làm rất tốt, đi xuống trước nghỉ ngơi đi, sau đó còn cần ngươi phụ trợ mới được." Cung trang mỹ phụ nói một câu với Hương Châu. Hương Châu gật nhẹ đầu, thân thể hướng phía dưới hạ xuống. Cung trang mỹ phụ quay người nhìn về phía ngọn núi màu đen, sau lưng bóng người chớp liên tục xuất hiện nhiều hơn bảy tám người của Hải Tộc, đều là các lão tộc trưởng của Đông Hải. ***** Hơn nửa tháng sau. Trong một căn phòng nào đó trong khách sạn ở Bì Thành. Thạch Mục đang tập trung tinh thần đứng ở trước một cái bàn gỗ, trong mắt kim quang mơ hồ, tay trái nắm lấy một viên trung giai Linh Thạch Phong thuộc tính, tay phải nắm lấy một chi Thanh Mộc chế thành pháp bút, dùng tốc độ chậm đến không thể chậm hơn, hết sức chăm chú vẽ trên một lá bùa màu vàng nhạt còn trống một phù lục đẳng cấp cao vừa học được: Phong Ảnh Phù. Phong Ảnh Phù là một loại phù lục đẳng cấp cao thuộc tính Phong, là một trong số ít phù lục của Ngũ Hành Phù Lục được ghi trong Càn Thiên Phù Kinh. Khi sử dụng phù lục này, có thể thông qua nguyên tố lực lượng Phong thuộc tính, ở chung quanh bản thân ngưng tụ ra một cái ảo ảnh cùng bản thể giống như đúc, làm cho địch nhân lẫn lộn trong việc nghe nhìn, đồng thời còn có thể tăng cường tốc độ hành động trên diện rộng cho người sử dụng, gia tăng phần thắng lúc lâm trận đối địch, có chút thực dụng. Lại nói tiếp Phong Ảnh Phù này cũng không phải là phù lục lợi hại nhất trong Càn Thiên Phù Kinh, những phù lục khác trong Ngũ Hành Phù Lục hoặc là loại phù lục nguyền rủa thuộc tính âm, tính thực dụng còn hơn xa nó. Thạch Mục sở dĩ chọn vẽ loại phù lục này kỳ thật cũng có nổi khổ tâm của riêng hắn. Vốn ngay từ đầu, hắn tự nhiên muốn nếm thử vẽ loại Phù Lục đẳng cấp cao nguyền rủa thuộc tính âm, dù sao Càn Thiên Phù Kinh xuất xứ từ Minh Nguyệt Giáo, mà Minh Nguyệt Giáo am hiểu nhất thuật pháp thuộc tính Âm, mà phù kinh ghi chép trong đấy cũng phần lớn là loại Phù Lục này. Ngày đó giao thủ cùng với vị sư muội che mặt của họ Liễu, hắn đã nếm qua thiệt thòi từ loại thuật pháp này, cho nên cảm thấy vô cùng hứng thú với loại thuật pháp này. Kết quả làm cho hắn có chút phiền muộn chính là, vô luận hắn làm như thế nào đều không thể thông qua Thôn Nguyệt Thức cảnh trong mơ, làm cho trong đầu khỉ trắng ngưng tụ ra loại phù văn âm thuộc tính này. Sau khi đã nhiều lần thử nhưng không thành công hắn đành phải bỏ qua, toàn tâm nghiên cứu phù lục Ngũ Hành trong Càn Thiên Phù Kinh. Nhưng mà Phù Lục đẳng cấp cao lại quá phức tạp so với tưởng tượng của hắn. Pháp bút, phù chỉ thậm chí ngay cả mực vẽ đều có yêu cầu khác nhau, thậm chí Phù Lục khác nhau thì các loại yêu cầu càng kỳ lạ, cổ quái và quý hiếm, hoặc là có hạn chế nào đó. Kết quả là hắn bỏ ra trọn vẹn một vòng thời gian, hầu như chạy khắp toàn bộ Bì Thành, lại tham gia hai lần giao dịch hội dưới mặt đất, lúc này khó khăn lắm mới gom góp đủ tài liệu để vẽ Phong Ảnh Phù, trước trước sau sau tổng cộng hao tốn không dưới hai nghìn Linh Thạch. Mặc dù là như thế, cũng chỉ đủ để vẽ một trăm lần mà thôi. Bởi vì một trương Phong Ảnh Phù được cấu thành từ hai mươi bảy phù văn Phong thuộc tính phức tạp vô cùng, chỉ cần một sai sót nhỏ sẽ thất bại, xác suất thành công cực thấp. Dù cho Thạch Mục có Linh Mục tương trợ, dưới áp lực bị đe dọa trong nhiều ngày như vậy, hắn vẽ hơn mười lần cũng chỉ may mắn thành công được có hai tấm mà thôi. "Đông! Đông!" Một tràng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Ngòi bút đang vẽ của Thạch Mục khẽ run lên, "Phốc" một tiếng vang nhỏ, phù chỉ đã vẽ được hơn phân nửa trong nháy mắt bốc cháy ngùn ngụt. Sắc mặt hắn không khỏi hơi hơi trầm xuống, tiện tay thả pháp bút trong tay ra, quay người đi tới cửa, đem cửa phòng mở ra. Ngoài cửa không phải ai khác, đúng là Hầu Tái Lôi. Giờ phút này vẻ mặt Hầu Tái Lôi lộ ra sắc mặt vui mừng, vừa muốn mở miệng nói cái gì, nhìn thấy biểu lộ của Thạch Mục lúc này, trong lòng không khỏi máy động, lập tức thu hồi vẻ mặt mừng rỡ lại. "Có chuyện gì, ngươi nói đi." Thạch Mục hỏi. Hầu Tái Lôi làm người thập phần lanh lợi, giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, những ngày này hắn một mực ở trong thành để tìm hiểu tin tức, nếu không có chuyện trọng yếu, hắn tuyệt đối không dám quấy rầy Thạch Mục tu luyện. "Mục tiền bối, tại hạ vừa mới nhận được tin tức, sứ giả đại nhân chịu trách nhiệm về sơ tuyển danh ngạch ra biển tại Bì Thành đã đến trong thành, hiện tại sẽ tới nghĩ ngơi ở Dịch Trạm gần Tây thành." Hầu Tái Lôi nói. "A, vậy bây giờ chúng ta lập tức đi xem đi." Thạch Mục tinh thần chấn động, lập tức đi ra khỏi gian phòng, tiện tay khóa cửa phòng lại. Hầu Tái Lôi trong lòng vui vẻ, vội vàng ở phía trước dẫn đường. Sau một khắc, hai người tới trước một dịch quán không lớn lắm. Làm cho Thạch Mục có chút ngoài ý muốn chính là, giờ phút này trước dịch quán đang vô cùng huyên náo, đã tụ tập không ít người, nhìn cách ăn mặc tựa hồ tất cả đều là đệ tử Minh Nguyệt Giáo. Thạch Mục không nói một lời ngừng lại, lưu ý đến nghị luận của mọi người chung quanh. "Chậc chậc, tựa hồ vị này sứ giả đại nhân này cùng người tiền nhiệm có chút bất đồng." "Ừ, xác thực không quá giống nhau. Ngay cả Lý tiền bối vừa mới muốn đi tiếp đón một phen, cũng ăn canh cửa. Đây chính là nhân vật có máu mặt ở phân đàn của Bì Thành a, một chút mặt mũi cũng không cho." "Nghe nói vị sứ giả đại nhân này, trong đêm hôm qua cải trang thành một thương nhân, lặng lẽ vào thành đấy." ***** Thạch Mục chỉ nghe chốc lát, trong lòng không khỏi tức cười, vị sứ giả của tổng đàn mới tới có vẻ không thích tiếp xúc với ngoại nhân. Hắn đứng tại chỗ trầm ngâm một lát sau, thân hình chuyển một cái, hướng một bên dịch quán đi đến. Hầu Tái Lôi thấy thế, vội vàng đi theo. Không lâu sau, hai người giống như đi dạo bình thường, không nhanh không chậm ở bên ngoài dịch quán dạo qua một vòng, lần nữa quay về chỗ cũ. Thạch Mục nhìn thoáng qua tầng ba lầu các duy nhất trong dịch quán, quay người trở về khách điếm. Buổi tối hôm đó. Không trung trăng sáng trong như gương, sao trên trời dày đặc. Thạch Mục cùng Hầu Tái Lôi mặc trang phục dạ hành, một lần nữa xuất hiện bên ngoài tường rào của dịch quán. Nơi đây khá vắng vẻ, cũng không có thủ vệ. Thạch Mục đứng yên tại chỗ, sau khi lắng nghe một lúc lâu, xác định bên trong dịch quán cũng không có gì dị thường. Hắn kéo Hầu Tái Lôi lại gần, đồng thời trong miệng niệm chú ngữ rất nhanh, một đám mây lớn màu trắng nhanh chóng xuất hiện dưới chân hai người, nâng hai người bay lên lầu ba một cách chậm rãi. Khí Vân Thuật cũng có thể mang theo người khác, có điều phải tiêu hao rất nhiều Pháp lực. Hầu Tái Lôi đứng ở trên đám mây nhìn chung quanh, trên mặt có điểm hưng phấn. Thuật pháp phi hành cực kỳ hiếm gặp, vì vậy trong tinh giai thuật sĩ có thể phi hành trên không trung cũng vô cùng ít, hắn với tư cách linh giai thuật sĩ, tự nhiên là càng không có thể nghiệm qua. Rất nhanh, hai người tới tầng ba lầu các trên không, khí vân nhanh chóng rơi xuống, hai người rất nhanh đứng ở trên nóc nhà lầu các. Lúc này trong toàn bộ lầu các, vẻn vẹn chỉ có lầu ba trong đại sảnh có ánh đèn sáng ngời, mơ hồ còn có âm thanh nói chuyện với nhau truyền ra. Thạch Mục cẩn thận di động đến một vị trí thích hợp, nhẹ nhàng tháo bỏ xuống một khối mái nhà, ánh mắt nhanh chóng hướng trong sảnh quét qua. Trong đại sảnh đã có hai người đang ngồi, một người dáng người gầy, là một nam tử áo xám tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, còn có một trung niên nhân mặt trắng, đúng là Quyền chấp sự của Minh Nguyệt Giáo phân đàn tại Bì Thành. Từ việc Pháp lực trên thân nam tử áo xám ẩn đi mà không phát ra chấn động, người này cũng là một gã thuật sĩ Tinh giai. Hai người tựa hồ đang thảo luận về lần sơ tuyển sắp tới. Thạch Mục ở trên nóc nhà sau khi nghe được trong chốc lát, rốt cuộc xác nhận, người này đúng là tên sứ giả do tổng đàn Minh Nguyệt Giáo phái tới. Điều làm cho hắn không ngờ chính là Quyền chấp sự lại là sư đệ của nam tử trung niên áo xám. "Lý sư huynh, tại hạ vừa đạt được một tin tức trọng yếu, không biết ngươi có hứng thú hay không?" Quyền chấp sự đột nhiên nhỏ giọng nói. "Tin tức gì?" Trung niên nam tử áo xám hỏi. Quyền chấp sự không vội trả lời mà chỉ cười cười ra vẻ thần bí, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc giản màu trắng, trong tay nhoáng một cái, một đạo bạch quang từ trong bắn ra.