- Thạch huynh có thỏa mãn đối với những bảo vật này hay không?
Thư Hữu Kim cười hỏi.
- Vui mừng ngoài ý muốn. Sao có thể bất mãn được.
Thạch Mục cũng cười trả lời.
- Thạch huynh thoả mãn là tốt rồi. Vậy chúng ta liền rời khỏi đây.
Thư Hữu Kim nói.
- Được.
Thạch Mục lên tiếng.
Hai người đang muốn rời khỏi đó, lại nghe Thải Nhi bỗng nhiên mở miệng hét lớn:
- Không được.
- Thế nào?
Thạch Mục nghi ngờ hỏi.
- Phi Thiên Thử ngươi nói rõ cho ta linh thạch đâu?
Thải Nhi đứng ở đầu vai Thạch Mục, vung một cánh về phía trước, chỉ vào Thư Hữu Kim hỏi.
- Ha ha, nhất thời hưng phấn, thiếu chút nữa đã quên rồi. Thải gia đừng trách.
Sau khi Thư Hữu Kim nghe xong liền sửng sốt. Hắn lập tức vừa cười vừa nói.
Dứt lời, bàn tay hắn vung lên. Hai mươi viên linh thạch tiên phẩm liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Một linh khí nồng đậm đến mức tận cùng tỏa ra.
Thải Nhi thấy thế, lập tức vung cánh lên, bay đến trên tay Thư Hữu Kim, móng vuốt chộp xuống, lại thu số linh thạch này vào trong nhẫn trữ vật trước đó Thạch Mục đã cho nó.
- Ở đây còn nhiều bảo bối như vậy. Cứ để ở chỗ này sao?
Thải Nhi có chút không thôi hỏi.
- Ở đây chính là bảo khố trong tộc, không phải do một mình ta cất giữ. Thư mỗ làm sao dám mang đi toàn bộ. Huống hồ mang ngọc có tội. Người mang quá nhiều trọng bảo, khó tránh khỏi sẽ rước lấy tai bay vạ gió. Vẫn để ở chỗ này là ổn thỏa nhất.
Thư Hữu Kim vừa cười vừa nói.
- Ta mà là ngươi, sẽ không quan tâm nhiều như vậy. Thứ ăn được vào trong bụng, đó mới là đồ của riêng mình.
Thải Nhi hiển nhiên không ủng hộ cách làm của Thư Hữu Kim, mở miệng nói.
Sau khi hai người và một chim đi ra khỏi bảo khố, cửa đá trên mặt đất lại chậm rãi dâng lên, che đi cánh cổng tò vò.
Chờ bọn họ đi ra khỏi thông đạo dài trăm trượng kia, đi tới bên ngoài vách đá có bố trí cấm chế Cực Diễn, Thư Hữu Kim lại xoay người lại, nhìn phía trên vách đá.
Chỉ thấy trong tay hắn liên tiếp bấm pháp quyết. Trên người liền lập tức phát ra một đợt ánh sáng.
- Mở.
Chỉ nghe trong miệng hắn quát khẽ một tiếng. Trên mặt đất lập tức vang lên những tiếng ma sát ầm ầm vang dội. Vách đá lúc trước hạ xuống mặt đất lại một lần nữa hiện ra, đóng kín bảo khố lại.
Đợi sau khi vách đá hoàn toàn khép kín, Thư Hữu Kim lật cổ tay một cái, lại lấy ra một lệnh bài màu vàng, ấn về phía trên vách đá xuống.
Chỉ thấy vách đá vốn vô cùng kiên cố, nhất thời giống như đậu hũ, lún xuống vài phần, trực tiếp nuốt lấy tấm lệnh bài này vào.
Sau khi lệnh bài tiến vào bên trong vách đá, chợt hiện ra kim quang. Trên đó khắc ra con chuột bay màu vàng kia. Rốt cuộc nó đột nhiên giống như sống lại, thân thể lắc một cái, đầu đuôi ngậm lấy nhau.
- Thạch Đầu, hắn đang làm gì vậy?
Thải Nhi cảm giác có chút kỳ quái, bám vào bên tai Thạch Mục nhỏ giọng hỏi.
Thạch Mục lại không có trực tiếp trả lời nó, mà truyền âm nói:
- Hắn lo lắng về hai chúng ta. Cho nên hắn tăng thêm một đạo phong ấn lên trên phù trận cấm chế ban đầu.
Sau khi Thải Nhi nghe xong, trong lòng không khỏi có thêm vài phần tức giận. Nó đang muốn mở miệng mắng chửi người, lại nghe giọng nói Thạch Mục vang lên ở trong đầu:
- Không cần trách hắn. Đây cũng là chuyện thường tình của con người.
- Được, Thạch huynh, chúng ta tiếp tục lên đường đi.
Sau khi thiết lập xong cấm chế phong ấn mới, Thư Hữu Kim xoay người lại, nói với Thạch Mục.
Hai người điều khiển pháp khí phi xa, biến thành hai đạo lưu quang, một trước một sau, bay nhanh về phía trên không trung lao đi...
Không bao lâu, hai người Thạch Mục và Thư Hữu Kim liền đi ra phía bên ngoài Địa Cung.
Lúc này bên ngoài, đêm đã khuya.
Thư Hữu Kim đang muốn mở miệng nói cái gì, Thạch Mục đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng.
- Không tốt.
Vừa dứt lời, biến đổi khác thường đột nhiên phát sinh!
Lấy hai người làm trung tâm, trong phạm vi gần trăm trượng xung quanh chợt hiện ra mảng lớn tia sáng màu vàng, ngưng tụ thành một màn ánh sáng màu vàng, bao phủ ở phía dưới hai người.
Đồng thời mặt đất xuất hiện vô số lát nhỏ màu vàng, trong nháy mắt cuốn lấy thân thể của hai người. Hai người căn bản không kịp phản ứng nữa.
Bởi vì Thải Nhi đứng ở đầu vai Thạch Mục, thấy tình thế không ổn, vội vàng bay đi. Thật ra nó không bị cuốn lấy.
Tiếp đó xung quanh liên tục chớp hiện bóng người. Hơn mười bóng người đột nhiên xuất hiện, bao vây xung quanh hai người.
- Ha ha! Phương huynh, nhờ có trận pháp của huynh, lại dễ dàng đắc thủ như vậy.
Một giọng điệu lỗ mãng điên cuồng vang lên, giọng nói hưng phấn.
Chủ nhân của giọng nói là một người thân thể cường tráng, mái tóc ngắn màu đỏ, lông mày rậm mắt to, tản ra khí thế bá đạo.
Cách người cường tráng tóc đỏ không xa, một thanh niên mặc áo bào tím đứng ở nơi đó, hai mắt hiện ra màu tím nhạt.
Hắn hẳn là Phương huynh trong miệng người tóc đỏ cường tráng kia.
- An huynh quá khen. Chuyện nhỏ mà thôi, không cần chú ý.
Người thanh niên có con ngươi màu tím kia cười ha hả xua tay nói.
Hai người không ngờ đều có tu vi Thánh Giai hậu kỳ. Bên cạnh bọn họ còn có hơn mười người chia làm hai nhóm, dáng vẻ mơ hồ lấy hai người dẫn đầu.
Trong những người này phần lớn đều là tu vi Thiên Vị. Chỉ có số ít mấy người là Thánh Giai. Tuy nhiên cũng là Thánh Giai sơ kỳ.