Chương 925: Tàn sát phản bội (2)

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:38:04

Giữa không trung, lão giả mi trắng gào to, một cỗ kiếm ý xuyên phá trời cao dựng lên, quanh người hiện ra hàng trăm luồng kiếm khí. Bạch mi lão giả kết kiếm quyết trên tay, kiếm khí đầy trời hội tụ, ngưng tụ thành một hoa sen cực lớn. Cánh tay hắn vung lên, hoa sen kiếm khí cực lớn nhanh chóng bắn ra, phát ra quang mang kỳ lạ đập xuống đầu Thải Nhi. Tên đại hán râu quai nón cũng đồng thời hét lên, thi triển ra bí thuật nhân kiếm hợp nhất, biến thành một thanh kiếm lớn chừng trăm trượng, chém tới Thải Nhi. Kiếm ý đáng sợ từ thanh kiếm khổng lồ bộc phát ra, khiến những nơi nó đi qua, hư không hoàn toàn vỡ vụn. - Thạch Đầu! Ngươi mau đến cứu mạng! Đáy mắt Thải Nhi hiện lên nỗi sợ hãi, kêu to oa oa, nháy mắt thu nhỏ lại mấy chục lần, hóa thành kích thước chừng một xích, lấy tốc độ cực nhanh bay vèo một cái về phía xa. Bạch mi lão giả cười lạnh, ngón tay khẽ động, hoa sen màu trắng xoay tròn, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, trong giây lát đã đuổi theo Thải Nhi, đập xuống đầu nó. Vì tên đại hán râu quai nón biến thành cự kiếm nên tốc độ hơi chậm, sau khi dừng lại một chút, lập tức truy kích Thải Nhi. Vào thời khắc này, kim quang trước người Thải Nhi lóe lên, ngay khi hoa sen khiếm khí bao phủ, trong nháy mắt xuất hiện bóng người chặn lại. Leng keng leng keng leng keng! Từng tiếng kim loại va vào nhau tạo thành trận nổ mạnh, kiếm quang chói mắt bay vụt đến, bộc phát ra hào quang động trời. Dù vậy, bóng người màu vàng không thèm động đậy. Bạch mi lão giả biến sắc. Vào thời khắc này, tên đại hán kia hóa thành trăm trượng cự kiếm tàn nhẫn chém vào bóng người màu vàng. Tiếng nổ mạnh đến kinh thiên động địa vang lên, trong phạm vi chừng trăm mét, hư không đột nhiên vặn vẹo, sáu đó giống như mặt kính bị ai ném đi, vỡ vụn. Tất cả quang mang đều hiện lên, trong khoảnh khắc che khuất cả một vùng. Kiếm quang lóe lên, đại hán râu quai nón khôi phục lại bản thân, đứng cạnh bạch mi lão giả, sắc mặt đông cứng lại. Sau vài lần hô hấp, không gian chấn động hào quang lập lóe tán đi chậm rãi. Bóng người màu vàng hiện ra, lẳng lặng đứng trên không trung, không ai khác ngoài Thạch Mục. Hắn mặc chiến giáp kim sắc, Cửu Long Tỏa Kim Giáp, thần tình bình tĩnh như thường, không hề bị thương. Giờ phút này Thải Nhi đứng trên vai hắn, hai mắt nó vẫn chưa hết hoảng sợ, nhưng đầu ngẩng lên thật cao, giống như người ở địa vị cao nhìn xuống hai người bạch mi lão giả. - Các ngươi khốn nạn, dám tổn thương Thải gia, để mạng lại đi! Thải Nhi giương nanh múa vuốt kêu lên. Bạch mị lão giả thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt càng nghiêm trọng. Hai người đều dùng công kích toàn lực, nhưng không hề làm tổn thương đối phương mảy may. Ở bên dưới, mấy người trong động phủ thấy Thạch Mục xuất hiện, lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ. Thạch Mục trợn mắt nhìn Thải Nhi, sau đó rơi vào hai người bên kia, quang mang lạnh lẽo lóe lên, toàn thân phát ra kim quang lập lòe, biến mất trong hư không. Trong nháy mắt, hư không sau lưng bạch mi lão giả lóe lên, một luồng kim quang xuất hiện, mãnh liệt chém xuống! Kim quang nhanh đến cực hạn, hơn cả sấm sét vang dội. Kim Hoàng Trảm! Thạch Mục đã tu đại thành tầng thứ sáu lực lượng hành kim, tìm hiểu được một thần thông bí thuật. Sắc mặt lão gia mi trắng biến sắc nhanh chóng, giơ trường kiếm lên, muốn ngăn cản. Nhưng cánh tay hắn vừa giơ lên, kim quang đã lấp lóe lên trên trường kiếm, lướt qua cổ của hắn, động tác lập tức ngừng lại. Sau một khắc! Một tiếng phốc nho nhỏ vang lên, đầu bạch mi lão giả văng ra, từ cổ phún ra cột máu cao vài thước, pháp bảo trường kiếm trong tay hắn cũng bị chặt đứt, một đoạn kiếm rơi xuống. Lúc này, một luồng ánh sáng xanh từ cổ lão giả lóe lên, chính là Thánh phôi Nguyên Thần của hắn, sau khi xuất hiện, đã hoảng sợ nhanh chóng bay đi chạy trốn. Kim quang lại sáng lên, trong nháy mắt đuổi theo Nguyên Thần lão giả, xuyên thủng qua, tiếp theo bay ngược trở về. Cách đó không xa, thân thể Thạch Mục xuất hiện trở lại, sắc mặt hơi tái nhợt. Hắn vừa mới vận dụng toàn bộ sức mạnh hệ kim, tốc độ nhanh nhất có thể, mới có thể thực hiện nhất kích tất sát, nhưng hắn không thể thi triển liên tục được. Ánh mắt đại hán râu quai nón hiện ra vẻ khó tin, sau đó hắn lập tức xoay người bỏ chạy. Thạch Mục cười lạnh, ánh sáng màu vàng chớp động trong tay hắn, Như Ý Tấn Thiết Côn hiện ra. Cánh tay hắn vung lên, mãnh liệt đập xuống. - Lưu Tinh Cản Nguyệt! Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành luồng ánh sáng màu vàng rời khỏi tay, trong nháy mắt đuổi theo tên đại hán kia, đập xuống lưng hắn. Tên đó giống như cảm nhận được, phất tay lên, chém ra một kiếm. Tiếng keng vang lên thật lớn, Như Ý Tấn Thiết Côn bị đánh bay, thân thể đại hán cũng chấn động mạnh, lui lại vài bước. Vào thời khắc này, trước mắt hắn lóe lên kim quang, một luồng ánh sáng màu vàng lướt qua cổ họng hắn, lập tức cảm giác được một cỗ lạnh lẽo, sau đó cảnh vật trước mắt như trường rung đất chuyển, hào quang trong mắt nhanh chóng tắt ngúm. Kim quang lại sáng lên, chẳng thèm đợi Nguyên Thần đại hán bay ra, trực tiếp đập vỡ. Thân ảnh Thạch Mục xuất hiện, phất tay triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn. - Hừ hừ! Dám tổn thương bổn đại gia! Thải Nhi hừ hừ nhìn thi thể hai tên bạch mi lão giả. Nó vừa nói xong, liền phun ra ngọn lửa thải sắc, bay đến thi thể bọn chúng.