Chương 335: Lật lọng

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:38

Theo những tiếng gào trầm thấp không ngừng truyền đến, tất cả sinh vật của giới diện Tử Linh liên tục tuôn ra từ thông đạo không gian, đánh về phía các hộ vệ đang đứng trong đại viện khách sạn. Tuy thực lực của đám sinh vật này không cao nhưng số lượng quá nhiều, căn bản là giết không hết. "Đáng chết, ở đâu ra nhiều tử linh sinh vật như vậy!" "Là người của Minh Nguyệt Giáo!" "Nhanh đi báo cho Lăng Tướng quân và Chung Trưởng lão, chỗ này sắp không xong rồi!" "Chúng ta đã bị bao vây, không thể thoát ra được!" Các hộ vệ kiệt lực tử chiến, tuy bọn hắn đều có tu vi Tiên Thiên, Tinh Giai nhưng hào quang hộ thể vào lúc này cũng đã trở nên ảm đạm. Trên trán tất cả mọi người chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, hai mắt đỏ bừng, miệng thở hổn hển, trong miệng phát ra tiếng rống cuồng loạn, giống như tiếng dã thú kêu rên trước khi chết. Ở một góc, sắc mặt Lãnh Nguyệt Đồng lạnh như sương, nàng vung vẩy pháp trượng trong tay, bắn ra những tia điện quang màu tím quét về phía chung quanh. Nàng triệu hóa ra hai con Chiến sĩ Khô lâu màu bạc có tu vi Tiên Thiên đỉnh phong chắn ở trước người. Sau đó sai khiến chúng dùng hình thể khổng lồ chặn lại công kích của một con sinh vật Tử Linh. Trong lúc công kích, Lãnh Nguyệt Đồng nhìn về phía nữ tử họ Chân ở phía xa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Đều là người của Minh Nguyệt Giáo, nàng tự nhiên hiểu rõ muốn mở ra một thông đạo không gian, triệu hoán ra nhiều sinh vật Tử Linh như vậy có bao nhiêu khó khăn, phải mất bao nhiêu chuẩn bị cùng tiêu hao tài nguyên nhiều đến mức nào. Vậy mà nữ tử kia cứ đơn giản như vậy liền làm được, nàng không nhớ rõ trong giáo có nhân vật như vậy, nàng này rút cuộc là thần thánh phương nào? Vèo! Một thanh cốt thương thật dài đột phá vòng phòng ngự của hai Chiến sĩ Khô lâu đâm về phía Lãnh Nguyệt Đồng. Lãnh Nguyệt Đồng không chuẩn bị nên không kịp phản ứng, cốt thương hung hăng muốn đâm vào lồng ngực của nàng. Đúng vào lúc này, cái dây chuyền màu vàng bên hông nàng sáng lên mãnh liệt , hóa thành một màn sáng màu vàng nhạt ngăn cản ngăn cản phía trước cốt thương. Lạch cạch! Cốt Thương đâm đến trên màn sáng màu vàng, lập tức bị chấn nát. Một con Chiến sĩ Khô lâu màu bạc gầm lên giận dữ, tiến lên trước một bước, nó cầm cốt đao chém con sinh vật Tử linh vừa mới đâm cốt thương ra thành hai nửa. Trán Lãnh Nguyệt Đồng chảy ra một tầng mồ hôi mịn. Rống! Vào thời khắc này, một tiếng rống to từ đằng xa truyền đến. Từ thông đạo không gian đi ra một thân ảnh to lớn, là một con hủ thi Cự Hổ cao bảy tám trượng, thân hình như một tòa núi nhỏ, trong mắt lóe ra ngọn lửa màu tím, tản mát ra một cỗ uy áp mênh mông mãnh liệt, lan tràn ra bốn phía chung quanh. "Sinh vật Tử Linh cấp Địa giai" Sắc mặt Lãnh Nguyệt Đồng đại biến. Thi Hổ to lớn phát ra một tiếng gào thét, bốn chân chạy như bay, vồ qua phía mọi người. Các sinh vật Tử Linh ở trên đường nếu không phải bị đầu Thi Hổ kia lạnh lùng đạp dưới chân, thì bị lực cực lớn đánh bay, thân hình trực tiếp nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Thịch Thịch Thịch! Tiếng bước chân tựa sấm rền vang trong lòng các hộ vệ. Vẻn vẹn hai ba hơi thở con Thi Hổ to lớn đã đến trước mặt mọi người, vung cái chân trước lên, chụp xuống một thanh niên Man tộc. Thanh niên Man tộc đã biến thân đồ đằng, toàn thân đều là lân giáp màu xanh, hét lớn một tiếng, cái cự chùy đồng xanh cao hơn một người trong tay vung lên, đập về phía móng vuốt của Thi Hổ. "Bành" Một tiếng vang thật lớn! Cự chùy đồng xanh bị đánh bay ra ngoài, thân thể thanh niên Man tộc bị một cỗ cự lực hất văng lên không trung như diều đứt dây, sau đó rơi tõm vào trong đại quân sinh vật Tử Linh. Trong nháy mắt liền bị đám sinh vật Tử linh ở chung quanh nhào lên bao phủ. Một tiếng kêu thê lương truyền ra, nhưng lập tức im bặt. Mắt thấy cảnh này, sắc mặt những hộ vệ khác đều đại biến, những người nhát gan đã bắt đầu run lẩy bẩy thân thể. "Đừng hoảng hốt! Ổn định trận hình!" Một tiếng rống to vang lên. Một bóng người màu đen nhảy ra, ngăn trước đầu Thi Hổ, thì ra là nam tử trung niên khôi ngô canh giữ ở cửa. Người này là một trong mấy tên hộ vệ của Thiên Ngô Thương Hội, có tu vi Tiên Thiên Hậu Kỳ, là người có thực lực cao nhất trong đám này rồi. Tay hắn cầm một cây trường thương màu đen, thân thương tản mát ra từng đạo lưu quang màu đen quỷ dị, đối mặt với tồn tại Địa giai mà không hề sợ hãi. Con Thi Hổ nhìn về phía trung niên nhân cơ bắp, cảm giác được một tia uy hiếp mơ hồ trên người này. Nhưng sau một khắc, bản tính hung tàn khiến cho nó lập tức quên mất những thứ này. Nó gầm lớn một tiếng, bổ nhào về phía trung niên nhân cơ bắp. Một đôi móng vuốt to lớn nhọn hoắt ánh lên ánh xám lạnh lẽo chộp xuống đầu đối phương. Trung niên nhân cơ bắp hét lớn một tiếng, thân hình tránh sang bên đồng thời trường thương màu đen trong tay đại phóng hắc quang, ánh thương đen kịt cao vài trượng đâm vụt ra. Phốc! Mũi thương đâm xuyên qua quang mang màu xám, đâm thật sâu vào trong móng vuốt của con Thi Hổ. Trung niên nhân cơ bắp hét lớn một tiếng, Chân khí quán chú thân thương, tay nắm chặt trường thương kéo lê một cái. Xoẹt! Chân trước Thi Hổ lập tức có một vết thương thật sâu thấy cả xương, đồng thời chảy ra một lượng lớn nước mủ màu vàng nhạt. Trong miệng Thi Hổ phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, trong mắt bừng lên quang mang màu tím, đầu lâu cực kỳ linh hoạt chuyển một cái, miệng lớn há ra, bắn ra một đạo hoàng mang. Trung niên nhân cơ bắp kinh hãi, lúc này trốn đã không kịp nữa, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thân thể của gã lăn một vòng trên mặt đất, hiểm hiểm tránh thoát hoàng mang. Nhưng không đợi gã đứng lên, một đạo ánh sáng xám trong tay nữ tử họ Chân đang ở phía xa bay tới, bắn lên trên người làm cho động tác của gã lập tức trở nên chậm chạp vô cùng. Ngay vào lúc này, một cái móng vuốt to lớn từ trên trời giáng xuống, đem trung niên nhân cơ bắp đạp bẹp dúm. "Rặc rặc" Một tiếng trầm đục! Một mảng lớn máu loãng đỏ tươi từ giữa móng Hổ tuôn ra, làm cho mọi người chung quanh kinh sợ ngẩn người tại chỗ. "Rống!" Thi Hổ ngửa đầu phát ra một tiếng gầm nhẹ vui vẻ, giơ chân trước lên. Trên mặt đất, trung niên nhân cơ bắp đã bị đạp thành thịt nát, hoàn toàn biến hình. Thi Hổ bỗng nhiên quay đầu, thân thể to lớn bay về phía các hộ vệ. Mọi người lúc này không cách nào giữ tỉnh táo được nữa, nguyên bản trận hình đang gắng duy trì lập tức tán loạn, nhiều người kêu la chạy tản ra, bất quá lập tức bị sinh vật tử linh chung quanh ngăn trở, tình cảnh nhất thời đại loạn. Trong hỗn loạn, dưới sự bảo vệ của hai chiến sĩ Khô Lâu màu bạc, Lãnh Nguyệt Đồng chạy tới một ngóc ngách, lật tay lấy ra một phù lục màu trắng rồi bóp nát. Tia sáng trắng lóe lên, bao phủ thân thể của nàng, sau một khắc thân ảnh kia liền tiêu tán giữa bạch quang. Trước khi biến mất, nàng bấm pháp quyết khiến quanh thân hai con Chiến sĩ Khô lâu màu bạc dấy lên khói đen, làm chúng cũng biến mất tại chỗ. Sau một lát, trận kịch chiến trong nội viện rốt cuộc cũng kết thúc, hết thảy hộ vệ đều bị đánh gục, không biết có cố ý hay không mà thi thể đều được giữ lại hoàn hảo, chất thành một đống. Từ giữa không trung, nữ tử họ Chân nhẹ nhàng bay xuống phía trước đoàn xe . Trải qua trận kịch chiến, có mấy chiếc xe trong đoàn bị lật tung trên mặt đất, nhưng nhờ được chế tạo từ chất liệu đặc biệt nên hầu như không có hư hao gì. Nữ tử họ Chân kiểm tra vật tư trên đoàn xe, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng . "Chân đạo hữu quả nhiên lợi hại, hạ gục hơn mười tên hộ vệ cấp Tiên Thiên dễ dàng như vậy thật khiến tại hạ bội phục!" Một tên Man tộc cao gầy từ đằng xa đi tới, vừa cười vừa nói. Người này đúng là tên Man tộc thuộc Dực Hạc Bộ ngày trước đã đàm phán cùng nữ tử họ Chân tại Nhật Khang thành. Sau lưng hắn còn có một nhóm bốn mươi năm mươi tên man nhân Dực Hạc Bộ. Chẳng qua hắn như vô ý đứng chắn trước đoàn xe, trên mặt tuy đầy vẻ tươi cười nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào. "Tất Hoành Tướng Quân quá khen." Nữ tử họ Chân nhàn nhạt nói. "Hặc hặc, nếu đã cướp được những vật tư này thì theo hiệp nghị lúc trước, ta và ngươi mỗi bên một nửa, Chân đạo hữu không có ý kiến gì chứ?" "Đương nhiên." Nữ tử họ Chân nghe vậy, mắt hơi híp lại, sau đó vừa cười vừa vung tay lên làm cho đám sinh vật Tử Linh chung quanh đều đứng tránh qua một bên. Con Thi Hổ to lớn cũng đi qua một bên, nhưng trong miệng vẫn gầm lên nhè nhẹ, hồn hỏa màu tím trong mắt nhảy động không thôi . Tất Hoành thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên. Từ sau lưng hắn có hơn mười tên tộc nhân Dực Hạc tộc kéo theo bốn chiếc Phù Vân Xa tiến tới. "Chân đạo hữu, lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau chúng ta còn tiếp tục hợp tác". Tất Hoành nhìn qua bốn chiếc xe ngựa căng phồng, trong mắt lộ vẻ đắc ý, nói với nữ tử họ Chân. "Đương nhiên, sau này chúng ta sẽ còn hợp tác." Nữ tử họ Chân nói, khóe miệng cười một cách quỷ dị. Tất Hoành càng thêm vui vẻ, đang muốn mở miệng nói gì thì đột nhiên biến sắc, thầm nghĩ một tiếng: "Không tốt!" Ầm ầm! Sau một hồi chấn động, từ dưới đất chui lên từng luồng sáng xám, tựa như những xúc tu có linh tính quấn lấy chân đám người Man tộc. "Các ngươi lật lọng! Thành chủ đại nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Sắc mặt Tất Hoành đại biến, hai chân gã bị ánh sáng xám cuốn lấy, trong nháy mắt đã mất đi tri giác. Hơn nữa sự tê liệt còn đang lan dần từ hai chân lên khắp toàn cơ thể. Gã quát to một tiếng, trên người hắc mang đại phóng, cơ bắp toàn thân căng phồng, sau lưng mọc ra một đôi cánh lớn với những sợi lông vũ màu đen. Đôi cánh vừa giang ra liền bay lên không trung. Đúng vào lúc này, một bóng đen nhảy bổ tới, chính là con Thi Hổ có tu vi Địa giai kia. Tất Hoành còn chưa kịp bay lên cao đã bị con Thi Hổ đè xuống đất, mở miệng cắn lên người gã, giật mạnh rồi xé thân thể Tất Hoành ra thành hai đoạn. Máu tươi cùng nội tạng như mưa rơi xuống chung quanh, nhìn thấy mà giật mình. Những sinh vật Tử Linh khác lúc này cũng nhào tới đám người Dực Hạc Bộ đang không thể nhúc nhích trên mặt đất, chỉ qua vài hơi thở người của Dực Hạc Bộ liền bị tàn sát sạch sẽ, thi thể cũng bị đưa tới chỗ thi thể mấy tên hộ vệ. "Đợi ta đem các ngươi luyện thành thi binh là có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ với nhau nữa rồi". Nữ tử họ Chân nhìn vào hơn trăm cái xác mà cười lạnh. "Các ngươi đem mấy chiếc Phù Vân Xa này chở đi, lập tức rời khỏi Vân Dực thành." Nữ tử họ Chân nói với mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo ở bên cạnh. "Vâng!" Một tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo lập tức nghe lệnh mà làm. "Chân sư thúc, ngài không đi cùng chúng ta sao?" Một tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo do dự hỏi. "Các ngươi đi trước, ta còn có chuyện riêng, sau khi xong việc sẽ tụ hợp cùng các ngươi." Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Phủ thành chủ, trong đôi mắt đẹp lóe lên quang mang kỳ lạ.