Mãnh hổ này là trung tâm của đại điện, toàn bộ kiến trúc của Viêm Hổ Nhất Tộc phân biệt rõ ràng thành hai bộ phận.
- Viêm Hổ Nhất Tộc phân thành hai tộc nội ngoại, nơi ở cũng tách nhau. Phía dưới, phần kiến trúc bên trái là khu vực của ngoại tộc, bên phải là khu vực của nội tộc.
An Hoa truyền âm tới nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, theo An hoa bay xuống phía dưới, hạ xuống đứng trên một quảng trường.
- Công tử, chúng ta trước tiên tới viếng thăm thúc phụ của tôi, ông ấy hiện tại là thủ lĩnh của ngoại tộc.
An Hoa truyền tín nói với Thạch Mục.
Thạch Mục gật đầu, hai người từ quảng trường đi theo một hướng khác.
- Ái chà, đây chẳng phải là An Hoa tộc đệ sao, lâu ngày không gặp rồi hả.
Một âm thanh không mấy hài hòa bỗng nhiên truyền đến, ở đằng trước có mấy bóng người đi tới.
Người đi đầu là một thanh niên, gương mặt cũng coi như có vẻ anh tuấn, chỉ là hai má có chút hao gầy, mũi chim ưng, lông mày hơi cong võng lên, làm cho người ta cảm giác người này có chút âm hiểm.
Âm thanh lúc nảy chính là do người thanh niên này nói ra, mấy người bên cạnh đi theo phía sau hắn, có thể thấy mấy người đó là tùy tùng của hắn.
An Hoa liếc nhìn mấy người này một cái, lông mày hơi nhăn lại.
Thạch Mục cảm nhận được thần sắc của An Hoa có chút biến đổi, nhìn người thanh niên mũi chim ưng một cái, ánh mắt hơi lóe lên.
Tu vi của những người này khá cao, đều đạt tới mức đỉnh cao của Thánh Giai.
- An Hoa tộc đệ lần này ra ngoài tìm kiếm tín vật của tộc trưởng, không biết đã có kết quả gì chưa?
Thanh niên mũi chim ưng trên mặt lộ nụ cười không mấy thiện ý hỏi.
- Thiếu chủ, nhìn thần sắc của An Hoa tộc đệ là biết không có thu hoạch gì rồi. Người hỏi như vậy há chẳng phải đã làm buồn lòng An Hoa thiếu chủ rồi sao.
Một thanh niên béo đứng bên cạnh vừa cười ha ha vừa nói.
Thạch Mục sắc mặt tuy không có gì biến đổi nhưng trong lòng có chút suy nghĩ, nhìn sang An Hoa.
Thanh niên béo này gọi An Hoa là thiếu chủ, chẳng lẽ thân phận của An Hoa ở Xích Hổ Nhất Tộc là...
- Không sai, không sai, là ta sơ ý bất cẩn đã nhất thời không chú ý đến tâm tình của An Hoa tộc đệ, thật xin lỗi.
Người thanh niên mũi chim ưng mặc dù nói như vậy nhưng thần sắc lại không hề có ý thật sự xin lỗi, cả gương mặt chỉ có vẻ đang giễu cợt An Hoa.
Nét mặt của An Hoa rõ là có chút khó chịu nhưng không thèm để ý lời của mấy kẻ đó, đi thẳng về nơi xa.
Thạch Mục cũng dời bước đi theo sau.
Người thanh niên mũi chim ưng nhìn thấy hai người An Hoa và Thạch Mục đi xa, cười lạnh một tiếng.
- Mấy người đó là ai vậy?
Hai ngời đi xa rồi Thạch Mục truyền âm hỏi.
- Bọn họ đều là người của nội tộc, người thanh niên mũi chim ưng đó tên là An Đô, là thiếu chủ của nội tộc. Còn tôi, công tử chắc cũng đoán ra rồi, tôi là thiếu chủ của ngoại tộc, vậy nên quan hệ giữa tôi và An Đô chẳng tốt đẹp gì.
An Hoa truyền âm đáp lại.
- Ngươi là thiếu chủ, vậy người tộc trưởng ngoại tộc trong lúc ra ngoài gặp biến cố trước đó chẳng lẽ là...
Thạch Mục sắc mặt có chút biến đổi, ngập ngừng hỏi.
- Đó chính là phụ thân của tôi, năm đó người ra ngoài từ đó tới nay một đi không trở về, tín vật của tộc trưởng mất tích, tôi thân là thiếu chủ của ngoại tộc tất nhiên là có nghĩa vụ tìm lại tín vật. Đáng tiếc là tôi ở bên ngoài tìm kiếm nhiều năm như vậy vẫn không có chút manh mối nào.
An Hoa thở dài một tiếng, nói.
Thạch Mục không biết nên an ủi An Hoa thế nào, chỉ trầm mặc xuống.
- Không nói những chuyện này nữa, chúng ta trước tiên đi gặp thúc phụ của tôi đã.
An Hoa nhanh chóng điều tiết lại tâm tình nói.
Hai người rất nhanh đã đi đến bên ngoài một đại điện.
- An Hoa thiếu gia, người quay về rồi.
Một tên thủ vệ canh gác bên ngoài đại điện nhìn thấy An Hoa, vẻ mặt vô cùng vui mừng chào.
- Thúc phụ có ở bên trong không?
An Hoa cười với tên lính gác, hỏi.
- Có ạ, an Duệ trưởng lão đang ở bên trong, tôi đi thông báo một tiếng.
Tên lính gác nói xong lập tức đi vào đại điện.
Chốc lát sau, tên lính gác đó đi ra nói.
- An Hoa thiếu gia, An Duệ trưởng lão mời người vào trong.
An Hoa gật gật đầu, chỉnh đốn lại y phục, bước đi vào bên trong.
Bên trong đại điện, một người trung niên vóc dáng cao to nhưng tinh thần lại có chút ê chề ngồi trên bảo tọa, dáng vẻ hiền hòa nhìn An Hoa.
- Thúc phụ, con trở về rồi.
An Hoa cúi người hành lễ nói.
Thạch Mục cũng hành lễ theo, ánh mắt sáng lên.
Người đàn ông trung niên này tu vi cũng ở đỉnh cao của Thánh Giai, hắn vốn tưởng rằng vị thủ lĩnh ngoại tộc này công lực lẽ ra cũng phải ở mức Thần Cảnh, xem ra Viêm Hổ Nhất Tộc đúng là có chút suy tàn rồi.
- Ha ha, quay về là tốt rồi, giữa ta và con không cần khách khí, mau ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên tay vừa chỉ xuống ghế, miệng vừa cười vừa nói.
An Hoa đi qua rồi ngồi xuống.
Thạch Mục hiện tại là tùy tùng của An Hoa nên tự nhiên sẽ không được phép ngồi mà đứng ở đằng sau An Hoa.
- Hoa nhi, mấy năm nay con ở bên ngoài có thu hoạch được gì không?
Người đàn ông trung niên nhìn An Hoa có chút kỳ vọng hỏi.
An Hoa đau khổ trong lòng, không biết nói gì chỉ cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt của người đàn ông trung niên kia phảng phất qua một tia thất vọng, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất.
- Hoa nhi, con cũng đừng để trong lòng, tín vật của tộc trưởng đã mất tích rất lâu rồi, trong thời gian ngắn khó mà có thể tìm thấy được. Bình an quay về là tốt rồi, ta thật sự rất lo lắng con ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông trung niên nói.
- Thúc phụ, lần này chúng con quay về đây thật ra là vì...
An Hoa ngẩng đầu lên nói chưa hết câu thì...
- Chờ một chút, An Hoa, chuyện liên quan đến Thiên Đình trước tiên khoan hãy nói cho người khác biết.
An Hoa mới nói được nửa câu thì Thạch Mục nói nhỏ bên tai.
An Hoa ánh mắt ngưng lại, bất ngờ dừng lại.
- Sao vậy? Con nói quay về là vì chuyện gì?
An Duệ có chút kỳ quái hỏi.
- Không có gì, hiện nay tình hình trong Thiên Hà Tinh Vực rất hỗn loạn, con có chút lo lắng về tình hình trong tộc nên quay về đây.
An Hoa nói tiếp.
- Tình hình bên ngoài ta cũng biết chút ít, có điều Hổ Vương Tinh chúng ta vị trí xa xôi, chiến loạn nhất thời cũng sẽ không lan đến đây đâu.
An Duệ nói.