Một lớp ánh sáng hình cầu chợt sáng lóe lên, trực tiếp phủ kín hình ảnh con giao long màu vàng đó vào trong.
Sau đó, Liên Hoa Ấu Đồng lại dùng tay tóm lấy đầu con giao long màu vàng, chỗ ấn đường con giao long màu vàng đột nhiên tách ra thành một cái lỗ, chín giọt máu tươi từ đó phun ra, rơi xuống tay của Ấu Đồng.
Liên Hoa Ấu Đồng đưa ngón tay lên không trung nhẹ nhàng vẩy ba cái, ba giọt máu tươi lập tức bay đến rơi xuống chiếc đèn màu xanh ông ta đang cầm trên tay, sáu giọt còn lại bị ông cho vào một cái bình sứ bích ngọc.
Giọt máu vừa rơi vào trong ngọn đèn, thì xuất hiện một đám mây màu đỏ, rất nhanh đã hòa tan vào dầu thắp ban đầu, ngọn lửa trên chiếc đèn xanh cũng sáng rực lên mấy phần.
Sau khi làm xong những việc kia, Ấu Đồng mới thong thả quay ngươi lại, hướng về phía Thạch Mục vẫy vẫy tay.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng chợt giao động, liền ruổi Long Vũ Phi Xa nhanh chóng đến chỗ Ấu Đồng.
- Những cái này ngươi tạm thu dọn cho xong nhé.
Vừa dứt lời, ở trong không trung, quang cầu của nguyên khí Ngao Tổ và bình sứ ngọc bích chứa giọt máu tinh của Ngao Tổ, toàn bộ đều từ từ xuất hiện lượn lờ trước người Thạch Mục.
Thạch Mục hơi ngẩn người một lúc, chìa tay ra đón lấy, ngẩn người nhìn Liên Hoa Đồng Tử, đôi mắt không che dấu nỗi sự kinh ngạc.
Thể Nhi cũng há hốc miệng, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc.
- Cho dù là kinh ngạc thì các ngươi cũng không cần phải như vậy chứ?
Liên Hoa Ấu Đồng mấp máy môi, phát ra những âm thanh trong trẻo, nhưng ngữ khí thì vô cùng già dặn.
- Ngươi, rốt cục là ai?
Thạch Mục hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần bĩnh tĩnh, hạ giọng hỏi.
Liên Hoa Đồng Tử nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Ta chính là Thanh Lan Thánh Tổ.
- Không thể nào! Ngay từ lúc Lật Thăng vừa mới bị rơi xuống, ngươi những ngày này đều bên cạnh chúng ta, ngươi làm sao có thể la Lật Thăng!
Thạch Mục chưa kịp mở miệng, Thể Nhi đã to giọng sang sảng nói.
Liên Hoa Đồng Tử cười nhẹ không nói, ánh mắt nhìn Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục hơi biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì, nói:
- Ngươi thật sự chính là thân phận Lật Thăng?
- Ngươi hỏi đúng lúc lắm, Lật Thăng chẳng qua là một hóa thân khác của ta, ta mới chính là Thanh Lan Thánh Tổ thật sự, Tàng Huyền.
Liên Hoa Đồng Tử cười nhẹ nhàng nói.
Thạch Mục nhăn mày lại, đầu óc rất mơ hồ, không hiểu rõ là chuyện gì.
- Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, tiếng động vừa rồi gây ra sự chú ý không nhỏ, bây giờ thời gian cấp bách, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước rồi nói chuyện khác sau.
Nói xong, Liên Hoa Đồng Tử giơ tay lên vẫy một cái, một vùng ánh sáng màu xanh lớn xuất hiện, bao trùm ông và Thạch Mục, và cả Thể Nhi, tạo nên một Pháp trận có hình dáng hoa sen.
Ánh sáng Liên Hoa Trận Pháp vừa lóe sáng lên, thân hình ba người chợt biến mất.
Trước mắt Thạch Mục là một màu đen, rơi vào một không gian hỗn độn,đen thăm thẳm, cảm giác này, giống như cảm giác ngồi trên Chuyền Tống Trận.
Không biết qua bao lâu, trước mắt chàng chợt sáng lên, tia sáng đó xuất hiện từ trong một khu rừng rậm rạp xanh um.
Thể Nhi vần đậu trên lông mày của Thạch Mục, đôi cánh che kín đầu, toàn thân hơi run, còn Liên Hoa Đồng Tử đứng ở phía trước chàng không xa.
- Đây là đâu?
Chàng nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
Đây là một tinh cầu nhỏ của khu vực Di Cung Tinh, đã cách Đông Thánh một đoạn xa, người Lí Trần Tông trong một lúc không thể tìm đến đây được.
Liên Hoa Đồng Tử nói.
Thạch Mục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi thật sự là Thanh Lan Thần Tổ? Có thể nói với ta trước, những chuyện này rốt cục là chuyện gì?
Thạch Mục nhìn vào mắt Liên Hoa Đồng Tử, hạ giọng hỏi.
- Đừng sốt ruột, nếu hôm nay ta đã muốn chứng tỏ thân phận, thì tất nhiên sẽ không dấu điều gì, hơn nữa cũng đến lúc ngươi cần biết những điều này.
Liên Hoa Đồng Tử ngồi xuống, ra hiệu Thạch Mục cũng ngồi xuống.
Thạch Mục tuy cảm thây Liên Hoa Đồng Tử giống như một đứa trẻ, nhưng thái độ của ông lại dày dặn kinh nghiệm, khuôn mặt ông nở nụ cười thiện ý, nhưng mà nghĩ không ra ông ta lại có thể là Thanh Lan Thánh Tổ, nhưng chàng cảm thấy đối với bản thân cũng không có gì bất lợi nên không dám nói nhiều, cũng ngồi xuống chỗ cách đó không xa.
Thể Nhi dường như cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh biến đổi, dang cánh ra một chút, lộ ra đôi mắt nhỏ nhắn, đang thập thò sau đôi cánh, nhìn Liên Hoa Đồng Tử, có vẻ biết điều không nói gì cả.
- Nói ra, ngươi rời xa Lam Hải Tinh cũng được một thời gian dài rồi, đối với đại thể giới trong tinh vực này, ngươi hiểu được bao nhiêu?
Liên Hoa Đồng Tử đột nhiên hỏi một chuyện không liên quan gì đến tình hình lúc này.
- Thế giới tinh vực rộng lớn, trong vô số tinh vực, Di Dương Tinh Vực là một trong vạn ngàn..." Thạch Mục cười nhẹ một cái, rồi đem những chuyện mình biết về tinh vực nói ra.
Đến lúc này chàng cũng không giấu điều gì nữa, dù sao thì những gì chàng biết cũng không nhiều.
- Những điều ngươi nói không sai. Đại thế giới tinh vực thật sự đúng là vô cùng to lớn, tinh vực không biết tất cả bao nhiêu, trong mỗi tinh vực lại không rõ có bao nhiêu tinh cầu... tất cả tinh vực vốn dĩ tồn tại độc lập, nhưng giữa tinh vực và tinh vực lại tồn tại mối liên quan gì đó.
Liên Hoa Đồng Tử nói.
- Mối liên quan?
Thạch Mục nghĩ tới điều gì đó, chợt hỏi.
- Không sai. Trong cả thế giới tinh vực, tv Ngao Tổuy nhiều, nhưng số nhiều đều thuộc về hạ giới, thông qua thông đạo không gian nào đó hoặc khe hở nào đó để liên kết với nhau, nhưng mà trong đó Tam Thánh Tinh là ngoại lệ.
Ldht gật đầu rồi nói.
- Tam Thánh Tinh Vực? Không biết là ba cái nào?
- Tiên Vực, Ma Vực, và Minh Vực. Tam Thánh Tinh Vực, tất cả gọi là Thượng Giới, cũng được gọi là Tiên Giới.
Liên Hoa Đồng Tử nói.
Trong lòng Thạch Mục thầm đoán ra điều gì, bất giác nín lại tiếng thở dài.
Có thể ngươi đoán đúng rồi, trong vùng Ma Vực trước đây là Côn Luân, trong Minh Vực la Thương Nguyệt, còn trong vùng Tiên Vực la Thiên Đình. ( Còn nữa...)