- Há, ngươi nói Thư Hữu Kim cũng đang ở Phượng Dực Thành hả?
Thạch Mục nghe vậy, hơi ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy. Mấy năm nay Thư Hữu Kim không rời khỏi Phượng Dực Thành. Nói là nhận sự ủy thác của gia tộc ở lại đây quản lý việc làm ăn trong tộc.
An Hoa gật đầu nói.
- Nếu hắn đã ở đây, vậy bây giờ chúng ta đi tìm hắn một chuyến. Tiểu tử này đích thực thuộc hạng tinh thông nhạy bén tin tức.
-
Thạch Mục vẻ mặt trầm ngâm một chút, nói.
- Được, mời công tử theo tôi.
-
Anh Hoa nói xong, dẫn Thạch Mục nhìn về một hướng bay đi.
Chỉ một lát sau, hai người có mặt trong một tòa nhà năm tầng hoa mĩ tráng lệ, bên ngoài kim quang sáng lạn.
Thạch Mục ánh mắt lóe sáng, trong lòng khẽ rung lên.
Tòa nhà năm tầng này thoạt nhìn thì giống như một cửa hàng buôn bán. Có điều đứng từ xa nhìn vào phía trước thì có cảm giác giống như một đôi cánh đang dang rộng ra chuẩn bị bay lên của một loài động vật nào đó.
Lúc này ở cửa lớn của tầng thứ nhất người người nhộn nhịp, đông như trẩy hội. Việc làm ăn xem ra vô cùng tốt.
- Công tử đây là cửa hàng kinh doanh lớn của Phi Thiên Thử Tộc tại Phượng Dực Thành, chủ yếu là buôn bán các loại pháp bảo và đan dược. Ngày nay Thiên Hà Tinh Vực chiến loạn liên miên, kinh doanh pháp bảo và đan dược vô cùng tốt.
-
An Hoa giải thích nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu.
Hai người đi vào trong cửa hàng, lầu một và lầu hai là khu quầy hàng, bên trong trưng bày đa dạng các loại pháp khí và đan dược, phát ra các loại linh quang vô cùng hấp dẫn người xem.
Đa số khách hàng đều bị linh quang của pháp bảo và đan dược thu hút, nấn ná lại ở đây. Trong đó có không ít nam thanh nữ tú mặc y phục đeo trang sức kim bào qua lại, khuôn mặt niềm nở đi theo bên cạnh mấy vị khách hàng giới thiệu sản phẩm.
An Hoa dường như đối với chỗ này rất đỗi quen thuộc, sau khi chào hỏi người quản lý của mỗi tầng liền dẫn Thạch Mục đi thẳng lên tâng ba.
Lầu ba là khu vực khách quý, dòng người ở đây nhiều hơn cả ở tầng một và tầng hai. Tuy nhiên, những người có mặt ở đây không phải có tu vi thâm cao thì cũng có thân phận hiển hách.
- Ồ, các hạ đây là tứ trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc Thạch Mục, Thạch trưởng lão sao? Không ngờ rằng lại có thể gặp được ngài ở đây, thật khéo!
-
Một người đàn ông trung niên cao lớn, tóc tím mặt dài, bỗng đứng trước ngăn hai người lại, nhiệt tình chào hỏi Thạch Mục.
- Hân hạnh được gặp, xin thứ cho tại hạ vụng về, không biết các hạ là...?
-
Thạch Mục ngẩn ra, hỏi theo sau.
- Tại hạ Lôi Đồng, là trưởng lão của Lôi Mã Nhất Tộc. Trước đây có đến qua Đại Điển Chiêu Thân của Thánh nữ Thiên Phượng Tộc, đã được nhìn thấy công lực cao cường của Thạch huynh đệ mở rộng tầm mắt. Tại hạ chỉ là một nhân vật nhỏ, Thạch huynh đệ đương nhiên không biết đến.
-
Người đàn ông cao lớn tóc tím giọng như vừa cười vừa nói, nói ra.
- Đâu có, Lôi đồng huynh anh hùng khẳng khái, võ công hơn người, tuyệt đối không kém Thạch mỗ.
-
Thạch Mục nói lại.
Công lực của Lôi Đồng cũng ở mức Thánh Giai, khí tức hùng mạnh, trong Lôi Mã Nhất Tộc địa nhất định không thấp.
- Thạch Mục huynh quá khen rồi!
-
Lôi Đồng sắc mặt lộ chút vẻ đắc ý.
- Thạch Mục huynh, đây là tín vật của Lôi Mã Nhất Tộc tôi "Huyền Mã Lệnh". Thạch Mục huynh nếu có nhã hứng, chúng tôi bất cứ khi nào cũng hoan nghênh huynh đến làm khách.
-
Lôi Đồng lấy ra một tấm "tử sắc lệnh", trên mặt có in hình một con ngựa. Đưa cho Thạch Mục nói.
Thạch Mục hơi ngẩn ra, có điều hắn không từ chối mà nhận tấm lệnh bài.
Hai người rãnh rỗi trò chuyện vài câu, Lôi Đồng đoán được Thạch Mục hình như đang còn việc khác, liền biết ý đi ra chỗ khác.
Thạch Mục xoay tay đem huyền mã lệnh cất vào, trong lòng lại cảm giác có chút khó hiểu.
Có điều lúc này hắn cũng không có tâm tư lo mấy chuyện này.
- Chúng ta đi thôi.
-
Thạch Mục nói với An Hoa.
An Hoa gật đầu, tiếp tục dẫn Thạch Mục lên tầng bốn, rất nhanh đã đến được một phòng khách độc lập.
Kết quả, một khoảng cách ngắn ngủi lại tiêu tốn khá nhiều thời gian của hắn.
Nguyên nhân không ở tại hắn. Ở tầng thứ ba này lại liên tiếp có người nhận ra hắn, còn nhiệt tình đến chào hỏi kết thân, nhưng hắn lại không hề quen biết những người này, hoặc chỉ nghe qua tên mà thôi.
Trong lòng Thạch Mục không ngừng cảm thấy khó hiểu, bản thân hắn từ lúc nào đã trở thành người được chào đón đên vậy?
- Công tử, người đứng ở đây đợi một chút, tôi đi mời Thư công tử đến đây.
-
An Hoa nói.
- An Hoa, phòng khách ở đây ngươi cũng có thể tùy ý đi vào hả?
-
Thạch Mục có chút kỳ quái hỏi.
- Ha ha, không giấu gì công tử. Ba năm nay ta ở trong thành nhàn rỗi không có việc gì làm, Thư công tử đã sắp xếp cho tôi chức vị ở đây, giúp cậu ấy lo liệu.
-
An Hoa nói.
Thạch Mục liền tỉnh ngộ.
An Hoa đi ra ngoài, Thạch Mục ở trong phòng ngồi xuống.
Thái Nhi đôi cánh sáng lên, bay đến trên bàn không chút khách khí thưởng thức điểm tâm đặt trên bàn. Vừa ăn vừa nói:
- Sớm biết bên trong cơ ngơi kinh doanh của con chuột kia đông vui náo nhiệt như vậy, lại có đồ ăn ngon nữa. Mỗi tháng ta đều phải tới...à không, hàng ngày ta đều tới mới được.
-
Thạch Mục nghe vậy, cũng không còn gì để nói, lúc này cũng không có sức quản Thái Nhi, ánh mắt băn khoăn nhìn xuống bốn phía.
Không lâu sau, cửa lớn của phòng khách bị đẩy ra, Thư Hữu Kim và Thái Nhi bước vào.
Thư Hữu Kim vừa bước vào cửa, mặt tươi như hoa. Haha cười nói:
- Thạch huynh, huynh cuối cùng cũng xuất quan rồi, Thư mỗ còn tưởng huynh được ở trong nơi ôn nhu hưởng thụ sung sướng cuộc đời, không còn muốn ra ngoài nữa chứ! Haha!
-
- Thư huynh nói đùa rồi!
-
Thạch Mục hơi nhíu lông mày, từ tốn nói.
Thư Hữu Kim nhạy bén nhận ra sự khác thường trong Thạch Mục, có điều hắn không hỏi nhiều. Vội chuyển đề tài, thân thiện cùng Thạch Mục tán gẫu vài câu. Đồng thời hắn mời Thạch Mục đi sang gian phòng lộng lẫy tráng lệ khác, kêu người dâng trà.
- Đúng rồi, vừa rồi ta nghe An Hoa nói, huynh lần này muốn quay về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hả?
Thư Hữu Kim hỏi.
- Ta đúng là định như vậy.
Thạch Mục gật đầu nói.