Sau khi bay trong những đám thiên thạch được hai ngày, tinh cầu màu xanh chỗ ở giữa tinh vực mới xuất hiện ra.
Thạch Mục trong lóng vui mừng, đưa Thể Nhi bay nhanh về phía Bách Môn Tinh.
Khiến ta có một chút không ngờ tới đó chính là, linh lực Bách Môn Tinh này vô cũng mạnh, ngoài tinh cầu còn có từng lớp tinh vân dày đến nỗi lúc bọn họ đi vào Bách Môn Tinh, đã phải chịu lực cản trờ không nhỏ.
Sau mấy ngày Thạch Mục đưa Thể Nhi vào Bách Môn Tinh, cuối cùng mới dò la được thông đạo không gian thông vào Thiên Hà Tinh ở đâu.
Thì ra ở trên Bách Môn Tinh này có một nơi gọi là Trụy Vân Hiệp Cốc, thông đạo không gian chính là ở trong Trụy Vân Hiệp Cốc này.
Trụy Vân Hiệp Cốc này vốn dĩ là thuộc về sự cai quản của tông môn Vân Mộ Tông, một tông môn lớn nhất của Bách Môn Tinh, nhưng mà nói đến sự cai quản, thực ra chỉ là thu một chút lộ phí, duy trì trật tự mà thôi, tông môn này cũng không dám chiếm trọn thông đạo không gian này, cũng không cho người khác qua lại ở đây.
Chỉ là ba năm trước, chuyện này đã tạo nên sự biến đổi không hề nhỏ.
Li Trần Tông đột nhiên phái một chiếc hạm tới đây, định xâm lược Bách Môn Tinh, đồng thời lấy lí do truy giết những nghịch phản của Thanh Lan, tiếp quản Trụy Vân Hiệp Cốc, rồi qua một thời gian ngắn sau, vMục Thanh này cũng tuyên bố là một tông môn quy thuộc của Li Trần Tông.
Rất nhanh, toàn bộ Bách Môn Tinh đều trở thành tinh cầu quy thuộc của Li Trần Tông.
Ngoài ra, Thạch Mục cuối cùng cũng đã dò la được tình hình gần đây của Thanh Lan Thánh Địa.
Tứ Đại Tinh Cầu quy thuộc Thanh Lan Thánh Địa, ngoài Bích Ba Tinh sớm đã tạo phản, Dương, quy Trần, Phong Háo Tam Tinh cũng liên tiếp bị đánh phá, thương vong vô số người.
Những tinh cầu chủ chốt của cả Thanh Land, đại bộ phận đếu bị Li Trần Tông xâm chiếm rồi, bây giờ khi Thể lực khác trở nên cường mạnh hơn, Trục Vân Kiếm phái tự biết không thể đánh lại với bọn họ, đã tuyên bố phong quan tông môn, chọn một vùng an toàn hơn.
Mấy ngày sau, ở trên không trung Bách Môn Tinh lưu vân sơn mạch, một ánh cầu vồng màu xanh bay lướt qua.
Thạch Mục mặc chiếc áo bào màu xanh, cưỡi Long Vũ Phi Xa từ trên cao bay xuống, hướng vào phía trong sơn cốc ở phía sâu trong mấy dặm của dãy núi kia rơi xuống.
Cốc khẩu nhập vào sơn cốc, có một cánh cửa hồng sắc ngọc cao khoảng mười trượng, phía trên treo một bức hành màu vàng to lớn.
Trên bức hoành có những vân văn làm nền phía dưới, điêu rồng khắc phượng, phia trên viết ba chữ lớn " Vân Mộ Tông".
Thạch Mục đưa theo Thể Nhi, từ một tảng đá to gần ở ngoài cửa cốc đi vòng vào trong cốc, nhưng không vội vàng vào ngay, mà quan sát nhìn xung quanh các lầu các của Tông Môn Vân Mộ.
Chỉ nhìn thấy dưới cánh cửa hồng sắc ngọc, một đoàn người tầm khoảng hơn một trăm đang đứng xếp hàng, thủ vệ trong tay cầm binh đao đang đi giữa hai hàng để kiểm tra tiếp nhận thân phận, trên thân những người thủ vệ này đều mặc đạo bào màu tím có hình bát quái ở trên.
- Thạch Đầu, ở đây đã bị Li Trần Tông tiếp quản rồi. Làm Thể nào đây? Hay chúng ta xông vào đánh thôi.
Thể Nhi đang ở trên chân mày của Thạch Mục, mở lời nói.
Thạch Mục trầm mặc, suy nghĩ một chút, chân mày đang chau lại chợt giãn ra, cười nói với Thể Nhi:
- Tình hình bây giờ không được sáng sủa lắm, chúng ta xông vào đánh chắc là không được, chúng ta phải cải trang một chút.
- Cải trang Thể nào?
- Thể Nhi nghiêng đầu hỏi.
- Lát nữa ngươi sẽ biết thôi.
Thạch Mục nhìn Thể Nhi. Có vẻ bí mật, cười nói.
Đúng vào lúc đó, một nam tử mập mạp mắc chiếc áo bào dài màu vàng đi từng bước tập tễnh đến đầu hàng.
Trên tay hắn cầm một cái hồng mộc điểu lồng, trong lồng có một con chim anh vũ lông nhiều màu sắc, một tay còn lại cầm một chiếc khăn cẩm màu trắng, không ngừng lau khô mồ hôi trên trán.
Khuôn mặt người này rất to, tương đối với kích thước của ngũ quan trên mặt, xem ra có chút lo lắng, ở trên cái miệng dày dày là hai chùm râu ngắn, lại thêm mấy phần trơn bóng, đôi mắt tròn dáo dác, nhưng nhìn có vẻ rất sáng, không ngừng nhìn vào Châu Hồng Môn Lầu.
E rằng không ai có thể nhìn ra được, người này là do Thạch Mục dùng thuật di cốt biến thành.
- Thạch Đầu, Thể Gia ta một đời anh danh, hôm nay không ngờ lại bị hủy trong tay ngươi.
Thể Nhi ủ rủ nằm trong chiếc lồng chim, hướng về Thạch Mục hạ giọng than trách.
Thạch Mục lúc này đã biến thành một nam tử mập mạp, dừng lau mồ hôi lại, cúi đầu nhìn Thể Nhi, truyền âm nói:
- Ngươi, cái tên ngốc này, kéo tinh thần lên một chút, lát nữa còn giúp đỡ ta.
Thể Nhi nghe xong, đầu mới ngóc dậy lại, nói một cách hữu khí vô lực:
- Cung hỉ phát tài! Cung hỉ phát tài!
Thạch Mục thấy vậy, mới hài lòng gật đầu, đem chiếc lống hướng vào Châu Hồng Môn Lầu.
Khiến hắn có một chút không ngờ tới đó là dưới Hồng Môn Châu Lầu lúc này, xuất hiện một lão giả râu trắng.
Lão giả râu trắng đó chính là một cường giả trung kì của Thánh Giới, trên thân mặc đạo bào màu trắng, một tay để đằng sau, một tay kia cầm một con chim nhạn đuôi vàng, thàn sắc lạnh đạm tiếp nhận sự tra xét của mọi người.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn vào bên kia, Thể Nhi đang kêu lên " cung hỉ phát tài" cũng ngừng lại, hướng mắt nhìn bên kia.
Không biết là có phải do cùng đồng loại chim hay không, mà lúc Thể Nhi nhìn con chim nhạn đuôi vàng đó, con chim nhạn đuôi vàng đó cũng nhìn lại nó, khiến lão giả râu trắng kia có chút hoài nghi.
Thạch Mục sớm đã thông qua Thủy Mộ của Minh Thủy Quyết, đem toàn bộ khí tức ban đầu của mình che lại.
Ánh mắt của con chim lông vàng đó và lão giả râu trắng kia nhìn qua bọn họ, hắn dường như không chú ý, chỉ nhè nhẹ lau khô mồ hôi trên trán, rồi nhỏ giọng nhắc nhớ Thể Nhi đang giả bộ ngây ngô, gây hài ở trong lồng trước mặt.