Chương 1258: Hối hận thì đã muộn (2)

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:46:41

Trên người Bì Lô tiên tướng tuôn ra mảng lớn khí đen, bên trong truyền ra một tiếng nổ đột ngột. Không biết có chuyện gì xảy ra. Thân thể hắn run rẩy kịch liệt một cái, trong miệng phun ra một búng máu. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền khôi phục lại trạng thái ban đầu, giống như không có chuyện gì, tiếp tục chém giết. - Lại là như vậy! Địch Ngạn nổi giận gầm lên một tiếng. Không chỉ vậy, sắc mặt ba người Địch Ngạn, Lục Quỳ Chung cũng rất khó coi. Chỉ có điều bọn họ cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, chỉ có thể phát ra công kích càng mãnh liệt hơn. Ánh mắt Bì Lô tiên tướng đảo qua. Người của Thiên Đình gần như đều đã lui ra. Hắn hét lớn một tiếng, toàn thân có ánh sáng màu đen lóe lên. Dưới thân ma khí điên cuồng phun ra. Toàn thân hắn đã được ma khí nâng giơ. - Hôm nay coi như ba tộc các ngươi gặp may mắn. Chỉ có điều trận chiến tranh này vẫn chưa xong đâu! Hắn hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đám mây đen, nhanh như điện chớp bắn về phía thông đạo không gian. - Tặc tử dừng lại! Địch Ngạn hét lớn một tiếng, thân hình thoáng động, đuổi theo. Trong mây đen truyền ra một tiếng hừ lạnh. Ma khí tối đen như mực nhanh chóng bắn ra. Ầm. Thoáng cái, ma khí đập vào trước ngực Địch Ngạn, đánh cho hắn ngã trở lại. Đám người Lục Quỳ Chung còn muốn đuổi theo, lại nghe Triệu Dận lớn tiếng kêu lên: - Đừng đuổi theo. Người này công pháp quỷ dị. Chúng ta chưa chắc có thể chiếm được lợi thế. Việc cấp bách bây giờ, vẫn là chữa trị đại trận làm đầu. Lúc này trên người ba người Lục Quỳ Chung đêu bị thương. Hơn nữa đối với sự quỷ dị của Bì Lô tiên tướng, trong lòng bọn họ mơ hồ cũng có chút sợ hãi. Vừa nghe được Triệu Dận nói như vậy, tất cả đều ngừng lại. Trên mặt đất, Thạch Mục mở mắt ra. Chân khí của hắn chỉ mới khôi phục được non nửa. Lúc này thế cục khẩn trương, không được phép hắn chậm rãi khôi phục. Hắn ngẩng đầu nhìn lại về phía bầu trời. Trên bầu trời lúc này chỉ có người của liên minh ba tộc. Không ngờ không thấy bóng dáng của đại quân Thiên Đình đâu. Thần sắc hắn thoáng ngẩn ra. - Thạch Đầu, đám người Thiên Đình đó đã rút lui! Lúc này Thải Nhi đứng ở một bên, đang hộ pháp cho Thạch Mục. Mắt thấy Thạch Mục tỉnh lại, nó mở miệng giải thích. Thạch Mục gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ. - Không tốt! Đám người đại trưởng lão bọn họ vẫn ở bên ngoài! Sắc mặt hắn chợt biến đổi. Hắn chợt nghĩ tới một chuyện, thân thể phóng lên cao, bay về phía thông đạo không gian. Thải Nhi cũng cả kinh, vội vàng vỗ cánh đuổi theo, hạ xuống trên vai Thạch Mục. Lúc này ở gần thông đạo tập trung không ít người của ba tộc. Cảnh Thạch Mục và Nam Cung Cảnh đại chiến vừa rồi, bọn họ đều nhìn thấy mắt. Tất cả đều nhận ra được Thạch Mục. Bọn họ vội vàng nghiêng người tránh đường. Thân hình Thạch Mục hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp lao vào trong thông đạo không gian. - Vị vừa rồi có phải là Thạch Mục của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc trước đó đã gặp ở trong đại điển Thiên Phượng? Cách thông đạo không xa, Lục Quỳ Chung nhìn theo bóng dáng Thạch Mục đi xa, mở miệng hỏi. Sắc mặt Triệu Dận có chút không dễ nhìn, không mở miệng nói gì. Nhưng trong lòng hắn đã nói sóng lớn từ lâu. Trước đây hắn nhìn tiểu tử Nhân tộc kia hoàn toàn không thuận mắt, không để ở trong lòng. Hiện tại người đó lại có thể nắm giữ thực lực đáng sợ, đối địch cùng tiên tướng Thiên Đình, thậm chí chém giết tiên tướng. Đây là điều khiến hắn bất ngờ. Trong lòng hắn cực kỳ hối hận. Sớm biết Thạch Mục sẽ có thành tựu như vậy, trước đây hắn liền không dùng thủ đoạn đó! Tồn tại Thần cảnh ở các tộc khác, vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Triệu Dận. Ánh mắt bọn họ đều có chút khác thường. Mơ hồ có vài phần giễu cợt. Trước đây chuyện của thánh nữ Thiên Phượng và Thạch Mục có động tĩnh không nhỏ. Mọi người tại đây cơ bản đều biết một ít. Hiện tại xem ra, Thiên Phượng Tộc lại đuổi một con rể lợi hại cực kỳ ra ngoài. Triệu Dận cảm giác được ánh mắt của những người khác, sắc mặt càng thêm khó coi. - Chính là hắn. Thật sự không có nghĩ đến, lúc này mới mấy năm ngắn ngủi, thực lực của hắn không ngờ đã tăng lên tới trình độ như vậy. Triệu Chu Minh ở bên cạnh, hình như không chú ý tới sắc mặt Triệu Dận, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng nói. Đuôi lông mày Địch Ngạn hơi nhíu lại. Khi liếc mắt nhìn Triệu Dận, thấy hắn không nói gì, bản thân cũng không có lên tiếng. Thạch Mục đuổi theo ra khỏi Vũ Nham Tinh, lại nhìn thấy không ít mảnh vụn chiến hạm bay khắp trời. Từng mảnh chiến hạm khổng lồ vỡ vụn cọn lại, thoạt nhìn hình như đều là của Thiên Đình. Lúc này đại quân Thiên Đình đều hội tụ đến một bên. Số chiến hạm còn hoàn hảo còn lại đang có sắp hàng có trật tự ở cùng một chỗ. Đại quân Thiên Đình cũng đã tập kết lại, chậm rãi lui về phía sâu trong tinh không. Ánh mắt Thạch Mục đảo qua xung quanh. Không ngờ không nhìn thấy một người của liên minh Di Thiên. Sắc mặt hắn nhất thời biến đổi. Lẽ nào liên minh Di Thiên đã bị đại quân Thiên Đình tàn sát không còn? Đây cũng không phải là không có khả năng. Liên minh Di Thiên mới có mấy nghìn người, làm sao có thể là đối thủ của đại quân Thiên Đình. - Thạch Đầu đừng vội. Đại trưởng lão bọn họ không có việc gì. Lúc này bọn họ đều trốn ở trong tinh vân gần đây. Có giọng nói vang lên ở trong đầu Thạch Mục. Thạch Mục nghe được lời nói này, vội vàng theo ánh mắt Thải Nhi nhìn về phía một mảnh tinh vân gần đó. Trong ánh sáng tinh vân lượn lờ, hơn nữa rất dày, lấy nhãn lực của hắn cũng nhìn không thấu. Chỉ có điều Thải Nhi đã nói như vậy, chắc chắn là đúng không sai. Trong lòng hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu nhìn lại về phía đại quân Thiên Đình, ánh mắt chợt thoáng động. Chỉ thấy Tây Môn Tuyết lúc này đang đứng thướt tha ở phần đuôi một chiếc chiến hạm, đôi mắt đẹp đang nhìn về phía hắn bên này, thần sắc thoạt nhìn có chút phức tạp. Mà ở trên một chiếc chiến hạm khác, còn có một bóng người quen thuộc, cũng đang nhìn về phía bên này. Người này chính là Triệu Tiển. Chỉ là vẻ mặt của hắn lại không dễ nhìn như vậy. Trên gương mặt vốn nho nhã nổi lên một tầng khí thâm trầm, đầy vẻ căm phẫn. Thạch Mục chưa từng để ý quá nhiều tới Triệu Tiển. Ánh mắt hắn và Tây Môn Tuyết thoáng giao nhau, sau đó liền dời đi.