Thạch Mục trong lòng hiện ra tâm tình phức tạp, đáy lòng thở dài.
- Sau đó như thế nào? Sao mọi người lại đi tới Lam Hải tinh?
Hắn không tiếp tục đắn đo về vấn đề này, hỏi tới.
- Tây Môn tỷ tỷ giấu em ở một tinh cầu bí ẩn, sau đó nàng trốn Thiên Đình, định mang em cùng ly khai, không ngờ truy binh Thiên Đình nhanh chóng chạy tới, địch nhân thực lực cực mạnh, chúng ta không phải đối thủ.
Chung Tú không nói nhiều về chuyện này, tiếp tục nói.
- Các nàng đào thoát như thế nào?
Thạch Mục lóe ánh mắt lên.
Theo hiểu biết về đế của hắn, người này cực kỳ đa mưu túc trí, Tây Môn Tuyết hành sự tuy rằng cẩn thận, nhưng mà với thủ đoạn của nàng, chỉ sợ rất khó giấu được tai mắt của đế.
- Ngay tại lúc chúng ta sắp bị bắt, một tiền bối cao nhân tên là Diệu Không cứu chúng ta, sau đó hắn đưa chúng ta đến Lam Hải tinh.
Chung Tú nói, trong con ngươi xinh đẹp có chút khác thường.
- Diệu Không! Một vị hòa thượng?
Thạch Mục sửng sốt, đột nhiên ngồi dậy, thần tình nghiêm túc.
- Không sai, phu quân, người này có chuyện gì sao?
Chung Tú mắt thấy Thạch Mục như thế, không khỏi hơi lo sợ bất an.
Hòa thượng Diệu Không này, trước đó nàng từng gặp một lần từ lâu, lúc tu vi nàng còn rất yếu.
Nếu như người này và Thạch Mục có thù oán gì, chuyện kia liền có chút phức tạp rồi.
- Không có, nhưng mà người này hơi thần bí, trước đó cũng từng có qua lại cùng ta, để cho người nhìn không thấu.
Thạch Mục thấy thần tình Chung Tú như vậy, vội vàng trấn an, nhưng trong lòng càng trở nên cảnh giác đối với người này.
Chung Tú âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
- Tú nhi có biết người đó hiện giờ ở đâu hay không?
Thạch Mục hơi trầm ngâm, hỏi.
- Chuyện này em cũng không biết, hắn đưa chúng ta đến Lam Hải tinh, liền nhanh chóng ly khai. Lúc gần đi hắn nói phu quân và Thiên Đình đang đại chiến đến hồi quyết liệt, nếu chúng ta tự tiện ra ngoài, bị người Thiên Đình chộp được, sẽ gây trở ngại đến phu quân, cho nên ba người chúng ta vẫn cùng nhau ở nơi yên tĩnh này.
Chung Tú nhất ngũ nhất thập nói.
Thạch Mục chậm rãi gật đầu, vô số ý niệm lướt qua trong đầu, nhưng thần tình nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Bất luận người này rốt cuộc có mục đích gì hay không, từ hành động trước đây của hắn mà xem, hẳn là không có ác ý đối với mình.
- Sau đó các nàng vẫn đợi tại Lam Hải tinh?
Thạch Mục gạt bỏ đa nghi, tiếp tục ôn nhu hỏi.
- Ba người chúng ta ở chỗ này chờ đợi một thời gian, sau đó không biết vì sao, Lam Hải tinh đột nhiên xảy ra kinh thiên kịch biến, nơi nơi phát sinh chấn cuồng phong cùng với thiên tai, ba người chúng ta xuất thủ trụ ở nơi nhà cũ của phu quân, vậy nên nơi này không bị phá hư. Sau kịch biến, chung quanh Lam Hải tinh xuất hiện một tầng gì đó như bức tường ngăn cản không gian, cực kỳ chắc chắn, ba người chúng ta hợp lực không có cách nào đánh vỡ. Tinh tế truyền tống trận thiên thiên của Lam Hải tinh trước đây bị phá hư trong kịch biến, chúng ta không cách nào ly khai nơi này, vì thế đi tới nơi này xây nhà ẩn cư. Bởi vì nhà cũ của phu quân ở chỗ này, em khẳng định chàng sẽ trở về, chờ đợi một trăm năm, rốt cục phu quân đã trở lại.
Chung Tú chậm rãi nói, sóng mắt ôn nhu như nước.
Trong lòng Thạch Mục hiện ra một cổ nhu tình, lần nữa ôm Chung Tú vào trong ngực.
Chung Tú nghe được khí tức nam nhân mãnh liệt trên người Thạch Mục, thể xác và tinh thần huân huân muốn ngã, một hồi lâu mới khôi phục lại.
- Phu quân, những năm này chàng ở ngoài cũng trải qua rất nhiều chuyện chứ?
Nàng hỏi.
- Đã xảy ra một số chuyện, ta cũng không nói dối, quả thật ta và Thiên Đình đại chiến một trận...
Thạch Mục từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra trong những năm qua.
Đánh Sát đế, hủy diệt Thiên Đình, khai mở Huyền Giới Chi Môn, tinh vực kịch biến, ... đại sự kinh thiên từ trong miệng hắn từ từ được nhắc tới.
Nhưng chuyện của Yên La, hắn không nói ra.
Chung Tú nghe vào trong tai, đôi mắt đẹp trừng trừng, gần như trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới khôi phục lại.
- Không ngờ bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, toàn bộ tinh vực đều đã xảy ra kịch biến này.
Chung Tú hít sâu một hơi, trong mắt còn vương chút chấn động.
- Thiên địa diễn biến tự nhiên, không phải tu sĩ chúng ta có thể khống chế, cũng may trận kịch biến này chẳng hề hủy diệt hoàn toàn sinh linh các đại tinh vực.
Thạch Mục cười nói.
- Phu quân, chàng vì em, không ngờ lại bỏ qua cơ hội phi thăng tới thượng giới, chàng thật khờ!
Chung Tú khẽ cắn môi, tâm tình trong lòng sôi trào sùng sục, thở dài.
- Không tìm được nàng, ta làm gì còn tâm tư đi thượng giới chứ.
Thạch Mục nhìn Chung Tú, giọng nói đầy yêu thương.
- Hơn nữa căn cứ ta và Thủy Linh Tử suy đoán, hiện tại Huyền Giới Vị Diện chúng ta tăng cường liên hệ cùng thượng giới, đã có thể thông qua tu luyện phi thăng tới thượng giới, không cần thiên tân vạn khổ khai mở Huyền Giới Chi Môn nữa, đường phi thăng chẳng hề đoạn tuyệt.
Thạch Mục tiếp tục nói.
- Cho dù như thế, muốn phi thăng thì phải vượt qua phi thăng lôi kiếp, lôi kiếp đó khẳng định cực kỳ lợi hại, phu quân bây giờ tuy rằng thực lực cường đại, nhưng khẳng định cũng hung hiểm vô cùng.
Thần tình Chung Tú có phần tự trách.
- Ha ha, Tú nhi, chúng ta không nói những này nữa, phu quân của nàng vẫn nắm chắc vượt qua lôi kiếp, nàng không cần phải lo lắng.
Thạch Mục ôm lấy giai nhân trong ngực, tự tin trả lời.
Chung Tú bất đắc dĩ, nhưng việc đã đến nước này, nàng chỉ phải chấp nhận.
Hai người ôn nhu triền miên một hồi, Chung Tú lên tiếng nói:
- Phu quân, chúng ta đi gặp các nàng Tây Môn tỷ tỷ, nói sự tình cho các nàng, khẳng định các nàng cũng rất muốn biết.
Thạch Mục khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng thư triển ra.