- Lệnh bài không có vấn đề gì, cấm chế trong đó một khi bị tác động mạnh bởi ngoại lực, chắc chắn sẽ tự hủy. Thạch Mục, ngươi bẩm báo chi tiết sự tình này cho bọn ta biết, ngươi làm cách nào tru sát được hai tên cường giả Thần Cảnh Hắc Ma tộc?
- Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử chiến đấu một mình, vốn muốn đến biên giới Phù Thạch Tinh Hải tuần tra tình hình quân định, kết quả lại bị vòng xoáy vô hình cuốn vào sâu bên trong đó, sau đó lại bắt gặp hai tên Thần Cảnh tộc Hắc Ma đang chiến đấu vô cùng thảm thiết, chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, đến khi lưỡng bại câu thương, chỉ còn lại hơi tàn. Lúc này mới bị ta ngư ông đắc lợi.
Thạch Mục chắp tay cẩn thận kể rõ toàn bộ sự việc.
- Không thể nào! Ngươi ăn nói quàng xiêng.
Quan Sơn Hải giận tím mặt phản bác.
Thạch Mục vẫn không đổi sắc mặt, lạnh nhạt đáp lại:
- Lần này cảnh ngộ tuy rằng kỳ lạ, nhưng sự thật chính là như vậy, nếu không, thử hỏi một đệ tử tu vi Thiên Vị, sao có thể giết chết đại năng giả Thần Cảnh? Lúc trước Nhạc hộ pháp cũng đã nói qua, Đồ Ma Lệnh trong tay đệ tử không có vấn đề, ghi chép trong đó sẽ không lừa gạt mọi người.
Lông mày Nhạc hộ pháp nhíu chặt nhìn Thạch Mục, đột nhiên nghĩ đến khả năng kia, lập tức hỏi Thạch Mục:
- Tộc Hắc Ma đột nhiên rút khỏi Di Dương Tinh Vực, có quan hệ với việc này không?
- Việc này... Đệ tử không biết rõ ràng lắm, đệ tử cũng chỉ vừa về đến Thánh Địa.
Thạch Mục khẽ giật mình, đáp.
- Việc này ý nghĩa trọng đại, ta cho rằng phải bẩm báo với Thánh Chủ.
Nhạc hộ pháp trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó nói.
Quan Sơn Hải nhíu chặt đầu mày, mở miệng phản bác:
- Lý do thoái thác của hắn hiển nhiên là tùy tiện biên soạn ra, làm sao có thể là sự thật? Chuyện này kinh động Thánh Chủ, phải chăng quá hoang đường?
- Mặc kệ chuyện Thạch Mục kể có thật hay không, ta nghĩ Thánh Chủ sẽ có phán đoán sáng suốt, nếu chúng ta giấu diếm không báo, Thách Chủ trách tội, ai sẽ gánh chịu?
Nhạc hộ pháp cũng có cái lý của mình, hỏi lại.
Quan Sơn Hải muốn tranh luận thêm nữa, nhưng trên quảng trường đột nhiên chấn động, một luồng bạch sắc quang mang sáng lên, một bóng người mơ hồi từ nơi đó hiển hiện ra.
Đám người Nhạc hộ pháp vừa thấy, lập tức cúi đầu thi lễ, miệng kêu lên:
- Tham kiến Thánh Chủ.
Vừa dứt lời, trên nghìn tên đệ tử đều đồng lượt quỳ xuống hành lễ.
Giữa bạch quang, hư ảnh kia mở miệng nói:
- Đồ Ma Lệnh của Thạch Mục không có vấn đề.
Dứt lời, hắn không để ý đến phản ứng của mọi người chung quanh, phất tay lên, cuốn lấy Thạch Mục biến mất tăm.
Sau một khắc, thân ảnh hai người đều biến mất khỏi quảng trường trước mắt bao người.
Đệ tử Thanh Lan không thể phản ứng kịp, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ, không ít người nhìn về phía ba vị Thánh giai đang đứng trên bục, nhưng càng nhiều là đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Tiển đang đứng một mình.
Triệu Tiển ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi hư ảnh Thanh Lan Thánh Chủ biến mất, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ, sau đó biến mất, tức khắc lạnh lùng xoay người bỏ đi...
Thạch Mục bị Túc Thăng Chân Nhân dùng tay áo cuốn theo, sau một hồi trời đất quay cuồn, cả người đứng vững trở lại, đã phát hiện hắn đã đi đến bên cảnh một đầm nước xanh biếc tĩnh mịch.
Bên cạnh đầm nước là vách núi dựng đứng, một thác nước cao trăm trượng từ đỉnh núi rơi xuống, dung nhập vào trong thủy đàm.
Dòng thác trắng xóa chảy trên vách đá cheo leo, bọt nước bắn ra tạo thành hàng vạn ngân sắc quang châu, tựa như một tinh hà thu nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Phía trên bích đầm tràn ngập hơi nước, ngay khi mặt trời chiếu rọi, tạo thành cầu vồng to chừng mười trượng, giống như một cây cầu vắt ngang vách núi vô cùng rực rỡ.
Tại phụ cận bích đàm, có một tảng đá lớn màu xanh, một gốc cây cổ tùng nửa con cao lớn mọc cạnh đó, bóng cổ tùng lại vừa vặn che lên tảng đá.
Thạch Mục đứng trên tảng đá, nhìn về phía cây cổ tùng, đã thấy dưới bóng cây là một vị lão giả lông bi bạch sách, hai hàng lông mày dài tới eo, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Đôi mắt kia của lão giả khiến Thạch Mục có cảm giác giống như đầm nước sâu u tĩnh kế bên, vô cùng thâm sâu, không một chút tình cảm dao động.
Khi nhìn rõ khuôn mặt lão giả, Thạch Mục không khỏi kinh hãi đến lắp bắp, giống y hệt với Bạch Viên lão tổ đã truyền lại công pháp tu hành cho hắn.
Thế nhưng khi quan sát cẩn thận, cảm nhận một lúc, Thạch Mục lại phát hiện hai người có điểm khác nhau, nhưng khác nhau ở đâu thì hắn lại không nói ra được thành lời.
Thạch Mục tiến về phía trước, cung kính thi lễ với bạch mi lão giả, mở miệng nói:
- Đệ tử Thạch Mục, tham kiến Túc Thăng Thánh Chủ.
Túc Thăng Chân Nhân không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục chỉ biến hóa một chút.
Nhưng dù chỉ là một tia biến hóa, lại khiến cho Thạch Mục căng thẳng, dường như chỉ cần để vị Thanh Lan Thánh Chủ này nhìn qua, mọi bí mật của hắn đều sẽ bị phơi bày.
Sau một lát, Túc Thăng Chân Nhân mới mở miệng, nói câu đầu tiên:
- Huyền công ngũ chuyển của ngươi đã đại thành, đối với việc tu luyện, có chỗ nào khó hiểu không?
Thạch Mục hơi ngẩn ran, vốn tưởng rằng Túc Thăng Chân Nhân sẽ hỏi thăm việc hai tên Thần Cảnh Hắc Ma tộc kia trước tiên, hắn còn đang nghĩ ngợi cân nhắc từ ngữ, lại không nghĩ đến ông ấy không có ý đề cập đến việc này.
- Bẩm Thánh Chủ, đệ tử không có Thiên Thú Huyết Mạnh, đành phải tu luyện Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công, không biết có thể tu luyện đạt tới cửu chuyển đại thành?
Thạch Mục hơi ngập ngừng, sau đó mở miệng hỏi.
- Lúc cửu chuyển đại thành, tất cả những người đồng tu công pháp này, tất cả tích lũy trong nghìn vạn năm đều sẽ mất hết, trợ giúp cho người đại thành. Vì vậy nếu ngươi không có Thiên Thú Huyết Mạch, sẽ không có khả năng thừa nhận được sức mạnh hội tụ khi cửu chuyển đại thành.
Túc Thăng Chân Nhân bình thản đáp.
- Xin hỏi Thánh Chủ, vậy để tự làm sao để có được Thiên Thú Huyết Mạch?
Trong lòng Thạch Mục rùng mình, hỏi lại.
- Kế thừa Thiên Thú thượng cổ, trừ một số gia tộc trực hệ thông qua bí thuật huyết mạch để tiến hành truyền thừa, những chi thứ đã vô cùng mỏng manh, nếu muốn giác tỉnh hậu thiên, vô cùng không dễ dàng.
Túc Thăng Chân Nhân trả lời rõ ràng.
- Như vậy, vẫn có phương pháp phải không ạ, không phải là hoàn toàn không có cơ hội?
Sau khi Thạch Mục nghe xong, hai mắt sáng ngời, liền vội vàng hỏi đến cùng.