Chương 693: Động thiên phúc địa (2)

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:37:32

Đạo cô dung mạo xinh đẹp giờ khắc này thần tình lạnh lùng, không tương xứng với bề ngoài. - Có điều cử chỉ và dung mạo của ngươi không tương xứng, đến Vân Đình tiên đảo e rằng sẽ bị ngươi nhận ra. Thanh niên lông mày tím nhìn đạo cô xinh đẹp một chút, khẽ cười một tiếng nói. Hai người này chính là Thạch Mục và Yên La, ngày đó bọn họ đánh chết đám người Tần Cương. Trong lòng Thạch Mục đang cân nhắc việc trở về Thanh Lan Thánh địa quá tốn thời gian, không hẳn kịp việc tham gia Côn Luân bí cảnh, hơi suy nghĩ một chút liền bốc lên ý nghĩ treo đầu dê bán thịt chó. Lúc này hắn và Yên La đã thay đổi hình dạng, biến thành hai người Lôi Minh, Lâm Đào vây công mình ngày đó, muốn lẻn vào Ly Trần tông, mục đích đương nhiên chính là lợi dùng Ly Trần tông tiến vào Côn Luân bí cảnh. - Ha ha, Lôi sư huynh quá lo rồi, sư muội biết nên làm thế nào, ngươi nên lo lắng cho chính mình mới thỏa. Yên La nói xong, khẽ cười, thần thái mê hoặc lòng người. Đương nhiên biểu hiện này chỉ thoáng hiện, sau đó nàng lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Thạch Mục thấy vậy không khỏi ngẩn ra, nhưng sau đó nở nụ cười tự tin, loại giả trang người khác lẻn vào trước đây hắn đã làm nhiều lần, sớm đã quen tay. Quần áo, nhẫn trên người bọn họ đều là của Lôi Tích và Lâm Đào, hơn nữa ngày đó Thạch Mục đã tiến hành sưu hồn hai người bọn họ, tuy rằng dưới dư uy của Lôi bộc và Diệt tiên côn, thần hồn trở nên rách nát không thể tả thế nhưng hắn cũng đã có thể tìm hiểu thông tin và thân phận của họ, hiểu biết không ít chuyện liên quan tới Vân Đình tiên đảo, tự tin sẽ không bị nhìn thấu. Con tiên hạc màu trắng dưới thân hai người vốn là linh thú phi hành được Lôi Tích nuôi dưỡng, bị Yên La sử dụng bí thuật thần hồn thuần phục. Hãn Lôi thành cách Vân Đình tiên đảo chừng hơn vạn dặm, hai người rất nhanh đã tới gần Tiên đảo. Ánh mắt Thạch Mục khẽ thay đổi, diện tích Vân Đình tiên đảo vô cùng rộng lớn nhưng toàn bộ đều được một lớp kết giới màu tím khổng lồ bao phủ, từ đó có thể thấy Ly Trần tông bạo tay tới mức nào. Trên kết giới màu tím hồ quang lượn lờ, hiển nhiên là một loại kết giới lôi điện vô cùng lợi hại. Hắn xoat tay lấy ra một khối lệnh bài màu tím, bên trên một mặt điêu khắc đồ án âm dương ngư, mặt khác là đồ án bát quái, đây chính là lệnh bài thân phận của Lôi Tích. Hắn truyền chân khí vào trong, lóe lên, khiến trong lệnh bài bắn ra ánh sáng tím, hòa vào trong kết giới. Trên kết giới xuất hiện một khe hở lớn, tiên hạc trắng giương hai cánh ra, hóa thành một luồng ánh sáng trắng, bay vào trong. Vừa tiến vào trong kết giới, cảnh vật bên trong lập tức hoàn toàn thay đổi, giống như tiến vào một thế giới khác vậy. Thạch Mục tuy rằng đã thấy cảnh tượng đại thể trước mắt từ trong thần hồn không trọn vẹn của Lôi Tích, nhưng lúc này tự thân nhìn thấy, trên mặt vẫn hiện lên vẻ khiếp sợ. Trước mắt giống như tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên vậy, non xanh nước biếc, tiên vân bồng bềnh. Phía trước là từng đỉnh núi cao vút, chọc thẳng mây xanh, núi nối núi, trải dài đến hết tầm nhìn của hắn. Thỉnh thoảng có ngọn núi tỏa ra ánh sáng an bình, soi sáng trăm dặm, bên trên ngọn núi thỉnh thoảng có từng đàn tiên hạc linh cầm bay lượn xung quanh, phát ra từng tiếng kêu lanh lảnh, vang vọng trong thung lũng. Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy trên các đỉnh núi đều có các kiến trúc cao thấp khác nhau, có điều Ly Trần tông là tông phái đạo giáo, vì vậy các kiến trúc này đều mang kiến trúc đạo quan, mộc mạc mà không mất đi vẻ trang nghiêm. Trên các ngọn núi thỉnh thoảng lóe lên đủ loại độn quang, ánh sáng lấp lóe, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, cực kỳ tráng lệ. Càng nhìn ra cảnh vật lại càng đẹp, núi non trùng điện, sương khói lượn lờ, tiên khí uân nhân, phong cảnh giống như động thiên phúc địa vậy. - Đi thôi. Vào lúc này Yên La đột nhiên mở miệng nhắc nhở. Thạch Mục lúc này mới phục hồi tinh thần, gật đầu, đưa tay sửa sang lại y quan, sau đó hai tay thúc dục pháp quyết, điều khiển tiên hạc hạ xuống quảng trường trên một ngọn núi phía dưới. Diện tích quảng trường này rất lớn, từ trên cao nhìn xuống có thể nhận ra nơi này hình bát quái. Quảng trường dùng ngọc thạch tím làm nền sân, bóng loáng như gương, khúc xạ ánh mặt trời, rực rỡ vô cùng. Ở giữa đặt chín cái đỉnh đồng to lớn, tạo thành hình cửu cung, mỗi chiếc đỉnh đồng cao tới hai, ba trượng, bên trong đỉnh sương khói lượn lờ, mùi thơm sộc vào trong mũi. Tám góc quảng trường mỗi góc đều có một truyền tống trận pháp, liên tục vận chuyển. Hai con ngươi Thạch Mục rơi xuống quảng trường. Dãy núi trước mắt có tên là Thập Cực sơn mạch, mặc dù ở trên Vân Đình tiên đảo thế nhưng cũng giống như Thanh Lan Thánh địa vậy, tự thành một giới, rộng lớn vô cùng. Những ngọn núi trước mắt là chỗ ở của đệ tử ngoại môn Ly Trần tông, động phủ đệ tử nội môn không ở nơi này mà nằm sâu trong Thập Cực sơn mạch. Tám trận pháp truyền tống trong quảng trường lần lượt truyền tống tới tám ngọn núi sâu trong Thập Cực sơn mạch, chia ra lần lượt là Càn, Đoái, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, trên tám ngọn núi đều có một đạo quan to lớn, cũng lấy bát quái để mệnh danh, đệ tử nội môn Ly Trần tông chia ra thuộc về tám quan này. Những tin tức này Thạch Mục thông qua sưu hồn mà biết được, hắn và Yên La đi về một truyền tống trận pháp bên trái. Truyền tống trận này nối liền với Ly Hỏa quan trong số tám quan, là sư môn tương ứng với hai người Lôi Tích, Lâm Đào. - Lôi Tích, Lâm Đào. Đúng lúc này, phía sau hai người truyền tới một giọng nam. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thầm nghĩ thật không may, vừa tới nơi này đã gặp phải người quen. Hắn và Yên La lặng yên đưa mắt với nhau, sau đó cùng xoay người, nhìn về phía sau, biểu hiện trên mặt lập tức ngẩn ra.