"Thạch Mục" trong huyễn cảnh đạo tiêu thân tán, trong lòng Thạch Mục hiểu rõ, thế luân hồi này cũng sắp đến hồi kết.
Tuy nhiên đã trải qua sáu lần chuyển thế trước, hắn đã có nhiều kinh nghiệm và rất nhanh trấn tĩnh lại tinh thần.
Ngay vào lúc này, xung quanh bốn bên truyền đến một trận "ầm ầm ầm" chói tai nhức óc, cả không gian bỗng nhiên run lên rần rần. Tùng vết nứt không gian to nhỏ không đồng đều liên tiếp xuất hiện.
Không gian lúc này bắt đầu rách ra và sụp xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.
Thạch Mục bỗng nhiên thấy mọi thứ mờ ảo, hoa mắt chóng mặt. Hắn một lần nữa quay về hiện thực, xuất hiện ở bí cảnh trong sơn động.
Một lần nữa hắn quay về trong động, hít sâu vào một hơi, ánh mắt nhìn vào trong hộp ngọc trước mặt.
Trong hộp ngọc vốn dĩ có bảy quả rưởi Nguyệt Thần Quả, giờ chỉ còn lại nửa trái.
Có điều tương đương với việc dùng hết bảy quả Nguyệt Thần Quả thì chân khí trong cơ thể hắn cũng gần như đã biến hóa chênh lệch một trời một vực với lúc trước. Chân khí trong Linh Hải gần như đã ở trạng thái ngưng tụ, bên trong vẫn còn một số hạt nhỏ xíu phát ra bạch quang chói mắt.
Thời gian trong bảy thế luân hồi đó như đã trải qua rất dài và rất lâu nhưng trong hiện thực thì cộng tất cả lại cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Tuy nhiên Thạch Mục hắn cảm nhận rõ được tâm tình của mình có chút thay đổi so với trước.
Rất nhiều chấp niệm trước đây hình như trong bảy thế luân hồi này đã bất ngờ được khai sáng, có thể buông bỏ xuống mà không hề câu nệ.
Thạch Mục liếc qua nửa trái Nguyệt Thần Quả trong hộp ngọc, cắn răng vận chuyển công pháp, tiếp tục lần thứ bảy xung kích đột phá khỏi khúc cổ chai Thần Cảnh.
Trong sơn động bỗng nhiên bỗng nhiên hào quang chiếu sáng, hào quang này giống như cơn sóng lớn, cuồn cuộn không ngớt, phát ra âm thanh "vù vù" như ngàn vạn con ngựa đang lao chạy.
Trên không trung trong sơn động cũng hiện ra từng ráng mây bạch quang lớn, chuyển động nhanh chóng, phát ra từng trận thét gào.
Dị tượng tiếp tục diễn ra hơn nửa ngày rồi một lần nữa không thể khống chế mà suy yếu dần rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Hào quang thu lại, hình ảnh của Thạch Mục hiện ra.
Thần sắc của hắn lúc này cực kỳ khó coi, sắc mặt như có chút tái xanh, hai tay nắm chắc thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.
Hắn rõ ràng cảm nhận được chỉ cách Thần Cảnh có nửa bước chân nhưng sao nửa bước này lại bất luận thế nào cũng không thể bước tới được.
Khá lâu sau đó, tinh thần của Thạch Mục mới dần bình phục lại, hắn nhìn sang nửa trái Nguyệt Thần Quả còn lại, thần sắc không rõ sáng tối.
Nửa trái Nguyệt Thần Quả này cũng là cơ hội cuối cùng của hắn rồi.
Nếu như lúc trước khi bắt đầu nói hắn nắm chắc tám phần là có thể thăng lên Thần Cảnh thì hiện tại đến năm phần cũng không dám chắc chắn.
Nửa bước cuối cùng này giống như lạch trời nằm ngang trước mặt hắn, dường như vĩnh viễn hắn không thể có cách nào để nhảy qua chướng ngại này được.
Vào đúng lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên.
- Đưa trẻ ngốc này, vẫn là không thể nhìn thấu sao?
Thạch Mục ngẩn ra, ngẩng đầu lên xem thì thấu thân ảnh của Bạch Viên Lão Tổ từ từ hiện ra. Có điều lần này thân ảnh của người ảm đạm hơn trước nhiều, gần như chỉ còn lại một hư ảnh mơ hồ.
- Lão Tổ!
Thạch Mục ngạc nhiên nhưng cũng xen lẫn vui mừng, vội vàng đứng dậy.
- Lão Tổ, thân thể của người...
Thạch Mục rất nhanh đã nhìn thấy sự thay đổi của cơ thể Bạch Viên Lão Tổ, kinh ngạc nói.
- Không sao, đây vốn dĩ là một tia tàn hồn của ta, sớm nên biến bất rồi. Có thể kiên trì đến hôm nay cũng coi như là rất may mắn. Thời gian còn lại của ta đã không còn được bao lâu nữa, rất nhanh sẽ vĩnh viễn biến mất. Ngươi chắc là có rất nhiều điều muốn hỏi hả, cứ nói hết đi không cần e ngại.
Bạch Viên Lão Tổ xua xua tay, nói.
Thần sắc của Thạch Mục liền thay đổi, trầm mặc xuống một lát rồi chắp tay lại nói:
- Vậy xin hãy thứ cho tiểu bối vô lễ, kính mong Lão Tổ chỉ điểm cho việc liên quan đến huyễn cảnh sau khi con dùng Nguyệt Thần Quả, rút cuộc là chuyện gì vậy? tại sao con lại quay về những cảnh trong quá khứ? Tuy nhiên những gì xảy ra trong huyễn cảnh lại không giống với quá khứ thật của con.
Bạch Viên Lão Tổ yên tĩnh nhìn Thạch Mục, một lát sau mới nói:
- Nguyệt Thần Quả được xem như là Thương Nguyệt Thánh Quả, trong đó chứa đựng nguyên lực tinh thuần có thể khiến cho chân khí ngưng tụ, nhưng điều càng quý giá hơn đó là nó có khả năng gột rửa tâm linh.
- Gột rửa tâm linh?
Thạch Mục hơi kinh ngạc.
- Những tình cảnh trong huyễn cảnh đều là những chuyện ngươi nuối tiếc trong lòng, theo thời gian ngày càng dài thì càng ẩn sâu xuống đáy lòng, bất tri bất giác ảnh hưởng đến tâm tình, lâu dài sau này sẽ là mối hiểm họa đối với ngươi. Nguyệt Thần Quả dẫn dắt ngươi đi vào những huyễn cảnh đó để ngươi đưa ra sự lựa chọn không giống với trong quá khứ, bù đắp lại những nuối tiếc trong lòng ngươi.
Bạch Viên Lão Tổ tiếp tục nói.
Thạch Mục nghe vậy, đứng ngơ ngác một chỗ, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần.
Thực ra những điều này hắn cũng mơ hồ đoán ra được chút ít, tuy nhiên không dám khẳng định, bay giờ nghe Bạch Viên Lão Tổ nói ra, hắn mới dám tin.
- Thì ra là vậy, thật không ngờ Nguyệt Thần Quả lại thần diệu như vậy, hiện tại tam tình con đã thông suốt và tỉnh táo hơn trước rất nhiều rồi. Chỉ là tại sao con vẫn không có cách nào đột phá lên Thần Cảnh? Lẽ nào là do Hỏa Hầu của con chưa tới?
Hắn bức thiết nhìn sang Bạch Viên Lão Tổ hỏi.
- Với tu vi hiện giờ của ngươi, hỏa Hầu đã sớm đạt rồi, còn về vì sao lại không thể phá cổ chai thăng lên Thần Cảnh là do ngươi vẫn chưa nhìn thấu tâm mình.
Bạch Viên Lão Tổ điềm tĩnh nói.
- Tâm mình...
Thạch Mục lẩm bẩm tự nói, hình như hắn lại đang sờ thấy được gì đó nhưng lại không nắm bắt đưuọc.
- Vì sao ngươi bước đi trên con đường tu luyện? Ngươi đuổi theo điều gì? Nếu như không có cách nào để ngộ ra thì có cho ngươi thêm mười trái Nguyệt Thần Quả, ngươi cũng khó mà đạt được Thần Cảnh.
Tiếng của Bạch Viên Lão Tổ vang lên, dường như là ở một nơi rất xa truyền đến nói nhỏ bên tai Thạch Mục.
- Ta theo đuổi điều gì...
Thạch Mục một mình tự nói tự nghe, từng ảo ảnh mà hắn vừa mới trải qua bảy thế luân hồi lần lượt lướt qua trong đầu hắn.
Thạch Mục yên tĩnh đứng lặng tại một chỗ, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Khá lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dầng sáng lên.