"Nói Thúy Hoàn đến mật thất phía sau núi gặp ta." Thạch Mục đi thẳng qua trước mặt mọi người, cũng không quay đầu nhìn lại mà để lại một câu như vậy làm cho đám người hầu và quản sự đang chìm trong suy nghĩ nhao nhao phục hồi tinh thần lại.
"Vâng!" Tề Phong lên tiếng nói.
Thạch Mục trở lại vào trong mật thất ở sâu trong núi, khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn ở trong phòng. Hắn đem ống tay áo bên trái xoắn lên, nhìn lên cánh tay, nội tâm khẽ động. Cánh tay bừng lên ánh lửa nóng bỏng. Chỉ một lát sau, sơn động vốn dĩ đang râm mát liền trở nên khô nóng. Thạch Mục cảm thấy rất thoả mãn, trên miệng cười cười rồi thu lại hỏa diễm trên cánh tay .
"Cộc cộc cộc. . ." Đúng lúc này, vài tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cửa đá.
"Vào đi." Thạch Mục buông ống tay áo xuống, đứng dậy khỏi bồ đoàn, ngồi lên một cái ghế đá rồi mở miệng nói. Hắn vừa dứt lời, Thúy Hoàn trong bộ trang phục thị nữ màu xanh lá, chân thành đi đến.
"Phủ chủ." Thúy Hoàn có chút trùng người xuống, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ cung kính, thi lễ Thạch Mục.
"Đám người kia nói thật chứ?" Thạc Mục cũng không lòng vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Đôi lông mày của Thúy Hoàn hơi nhăn lại, bờ môi hơi ngập ngừng, giống như là định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
"Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi, nếu như ngươi không chịu nói gì, đợt chút nữa Triệu Trầm Lôi phái người đến đây, ta cũng không có lý do gì để giữ ngươi ở lại, chỉ có thể giao ngươi cho người của Triệu phủ xử lý." Thạc Mục liếc nhìn nàng này, tiếp tục mở miệng nói.
Lời của hắn vừa nói ra, trên khuôn mặt vốn dĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thúy Hoàn lập tức hiện lên một nét bối rối, bờ môi cắn lại, hai mắt trở nên tối nhạt nhưng thủy chung vẫn không có nói gì.
"Tuy chưa gặp qua gã Triệu Trầm Lôi kia nhưng ta thấy tên Triệu Tam Báo cũng không phải là hạng người thương hoa tiếc ngọc gì. Hạng ếch ngồi đáy giếng đó, ngươi cần phải biết là hắn sẽ làm gì." Thạch Mục dùng ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế đá, tiếp tục nói.
Thúy Hoàn trầm mặc một hồi, lúc này mới đưa ra quyết định, khẽ thở dài, chậm rãi mở miệng nói ra: "Phủ chủ hôm nay có thể làm như thế, trong nội tâm tiểu nữ rất cảm kích. Thật ra việc này cũng không phải là không thể nói ra, chẳng qua là trong đó liên quan đến một số chuyện, tiểu nữ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến phủ chủ."
"Ngươi cứ nói cho Thạch mỗ nghe một chút, ta tự sẽ có chủ trương." Thạch Mục thản nhiên nói ra.
"Thật ra vài chục năm trước, tổ phụ của ta đã từng là một gã đệ tử trăm năm của Thanh Lan thánh địa, chỉ có điều là sau đó bị người ta đánh bại trong một lần thi đấu nên thứ hạng rớt đến gần cuối cùng, do đó bị trục xuất khỏi Thánh Địa." Thúy Hoàn sau khi cắn răng một cái, bắt đầu kể ra câu chuyện.
Thạch Mục cũng ngồi thẳng lên, tỉnh táo lắng nghe.
"Trước khi tổ phục bị trục xuất, đã từng ở Thánh địa hơn ba mươi năm, trong những năm cuối cùng, người đã sử dụng tất cả những tài liệu trân quý tích góp từng chút một trong nhiều năm cùng với tất cả Huyền Linh điểm, thỉnh cầu một vị luyện khí đại sư nổi danh trong thánh địa chế tạo một kiện thượng phẩm linh khí. Vốn dĩ ý đồ của tổ phụ khi chế tạo kiện thượng phẩm linh khí này là để trợ giúp người chiến thắng trong trận thi đấu kia, nhưng lại không ngờ rằng bởi vì một vài lý do, cho đến khi thi đấu chấm dứt, kiện linh khí này cũng không kịp hoàn thành. Thế nên tổ phụ đành ngậm ngùi rời khỏi thánh địa mà chỉ giữ lại một kiện tín vật để sau này hỏi lấy linh khí kia."
"Thượng phẩm linh khí! Về sau thì thế nào?" Thạch Mục nghe như vậy, khuôn mặt kinh sợ hỏi.
"Về sau tổ phụ của ta bị bệnh mà chết, trước khi lâm chung có đem tín vật này truyền lại. Nhưng vì gia tộc của ta bởi vì nhiều lý do, chẳng những không thể không thu hồi được linh khí, mà còn bị kẻ thù tiêu diệt bởi vì kiện tín vật này. Lúc cừu địch đánh tới, cha mẹ của ta đã liều chết che chở mới giúp cho Thúy Nhi một thân một mình chạy thoát." Thúy Hoàn cắn răng nói ra.
"A, vậy làm sao ngươi đến được Thanh Lan Thánh Địa này, rồi trở thành một thị nữ ở đây?" Thạch Mục như thể đang suy nghĩ rồi hỏi.
"Sau khi trốn thoát, ta lâm vào bước đường cùng, một thân một mình phiêu bạt hồi lâu ở một ít tinh cầu. Trải qua một hồi lên xuống, cuối cùng mới từ một thế lực khác vay mượn một khoản nợ khổng lồ và chuẩn bị các mối quan hệ, tìm kiếm nghĩ cách gia nhập Thanh Lan Thánh địa này, cũng khổ tu đến Địa giai, trở thành đầu lĩnh của đám quản sự." Thúy Hoàn nói ra.
"Người muốn gia nhập Thanh Lan để tìm cơ hội đổi món thượng phẩm linh khí đó?" Thạch Mục nhìn nàng một cái rồi hỏi.
"Không sai! Toàn bộ gia tộc của ta vì nó mà bị diệt vong, nếu ta không thu hồi nó lại thì đã phụ lòng vong hồn của những tộc nhân đã chết, phụ lòng cha mẹ và tổ phụ của ta rồi." Thúy Hoàn nói đến đây, có chút kích động.
"... Nhưng về sau ta phát hiện ra, cho dù ta có đem hết tâm tư để gia nhập Thánh địa, cũng chỉ là một người hầu bình thường ở tầng thứ nhất, căn bản không có tư cách tiến vào Huyền Linh tháp, thì làm sao ta có thể liên lạc được với vị luyện khí đại sư năm đó? Bởi vì ta quá nóng vội muốn tìm được người này, nên việc này đã bị tiết lộ ra ngoài ý muốn, làm cho người khác biết được." Nàng nói đến đây, thần sắc trở nên ảm đạm thêm vài phần.
"Tên Triệu Trầm Lôi kia muốn bắt ngươi đi, chính là tín vật dùng để đổi lấy Linh khí?" Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đúng vậy, tên Triệu Trầm Lôi kia sau khi biết được tin tức này, liền sai người đi mua lại tất cả nợ nần của ta, sau đó liền không ngừng phái người quang minh chính đại đến uy hiếp, muốn ta giao ra tín vật. Gần đây bọn hắn ngày càng dồn ép chặt hơn, ta không dám đi ra khỏi phủ, sợ bị bọn hắn cưỡng ép bắt đi." Thúy Hoàn nói ra.
"Thượng phẩm Linh khí tuy rằng quý giá, nhưng so với sự an nguy của bản thân ngươi thì vẫn kém hơn? Ngươi cần gì cứng đầu như vậy, vì sao không dứt khoát giao ra đi cho rồi?" Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
"Thật ra sau nhiều lần tìm kiếm vị Đại sư luyện khí kia không có kết quả, ta đã sớm không có hy vọng gì tìm lại món Linh khí đó, ban đầu cũng có ý định giao ra tín vật đó để loại bỏ tai họa rồi. Nhưng không nghĩ tới rằng, sau một hồi tìm hiểu, ta mới biết được thằng Triệu Trầm Lôi kia, lại có liên quan đến kẻ thù diệt cả nhà ta, hắn không những muốn lấy được linh khí của ta, mà còn muốn bắt ta làm lô đỉnh." Thúy Hoàn cẳn răng, oán hận nói ra.
"Thì ra là thế, nhưng hiện tại việc đã đến nước này rồi, ngươi có tính toán gì không? Ngươi để cho ta trêu chọc một cường địch, vô duyên vô cớ che chở cho ngươi cả đời hay sao?" Lông mày Thạch Mục cau lại, một hồi lâu sau lạnh lùng nói ra.
Thúy Hoàn không trả lời Thạch Mục ngay, cuối đầu rủ xuống thấp, hai tay nắm chặt lại, biểu tình thập phần do dự, như thể nàng này đang lâm vào sự lựa chọn khó khăn. Thạch Mục thấy như vậy, cũng không có thúc giục, lẳng lặng ngồi bên chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau một hồi, Thúy Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng nói:
"Nếu như phủ chủ có thể giúp ta, ta nguyện ý đem kiện tín vật để trao đổi Linh khí này dâng lên."
"A, ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?" Thạch Mục ra vẻ từ chối cho ý kiến rồi hỏi.
"Tên Triệu Trầm Lôi kia gia nhập Thanh Lan Thánh địa trước phủ chủ hai khóa, ta tự nhiên sẽ không ép buộc phủ chủ xung đột chính diện với hắn, ta chỉ hy vọng phủ chủ có thể che chở tạm thời để cho ta không bị hắn bắt đi." Thúy Hoàn nói ra như vậy.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Hai mắt Thạch Mục híp lại, hỏi.
"Dùng kỳ hạn mười năm, sau đó, ta hi vọng phủ chủ có thể làm người đảm bảo cho ta, giúp ta tham dự lần tuyển chọn thí luyện tiếp theo của Thanh Lan Thánh địa. Đến lúc đó sinh tử của ta sẽ do ta tự lo liệu, không có liên quan gì đến phủ chủ." Thúy Hoàn dùng ngữ khí kiên định đáp lại.
"Ngươi ban đầu vốn là muốn tự mình trở thành đệ tử của Thanh Lan, tốt. Ta lại hỏi tiếp, ngươi có biết món thượng phẩm linh khí mà tổ phụ ngươi nhờ người chế tạo năm đó là vật gì không?" Thạch Mục gật gật đầu về sau, bỗng nhiên đổi lời hỏi.
"Cái này... ta cũng không rõ lắm." Thúy Hoàn hơi ngẩn ra, có chút hổ thẹn.
"Tổ phụ ngươi chưa nói gì với người nhà sao?" Thạch Mục bộ dáng có chút không tin, hỏi lại.
"Phủ chủ không nên hiểu lầm. Trên thực tế, ngay cả tổ phụ của ta cũng không rõ hình dạng của món linh khí đó ra sao. Nghe nói là, lúc ấy vị Đại sư luyện khí kia yêu cầu tổ phụ ta cung cấp rất nhiều tài liệu đặc thù, rồi chọn một phương pháp đúc luyện kiểu mới với ý đồ làm cho món Linh khí đó phát huy được công hiệu mạnh nhất, nên lúc ấy cũng không có định ra hình dáng cuối cùng của món linh khí đó. Cũng chính vì như thế nên thời gian chế tạo bị kéo dài, không thể hoàn thành trước khi tổ phụ ta tham gia thi đấu. Cứ thế cho đến khi tổ phụ ta mất cũng không thể nhìn thấy được món linh khí đó." Thúy Hoàn khi nhắc đến tổ phụ, thần sắc trở nên có chút thê lương.
"Một kiện thượng phẩm linh khí có giá trị to lớn, đủ để ta cho chở cho ngươi. Tốt, ta đồng ý điều kiện của ngươi đưa ra." Ánh mắt Thạch Mục chớp động vài cái, rồi quả quyết nói ra.
"Phủ chủ, ngươi ... ngươi thực sự đồng ý?" Thúy Hoàn có chút không dám tin tưởng mà nhìn vào hai mắt của Thạch Mục, thanh âm dồn dập vang lên.
Ánh mắt Thạc Mục thản nhiên đối mặt với Thúy Hoàn, gật đầu khẳng định.
Thật ra trong lòng của hắn đối với thượng phẩm linh khí, tự nhiên cũng rất động tâm, dù sao hiện tại trong tay hắn cũng chỉ có một kiện hạ phẩm cấp thấp linh khí, nếu có thể tiện tay lấy được một kiện thượng phẩm linh khí, sẽ làm cho thực lực của bản thân tối thiểu ngay lập tức tăng vọt lên mấy thành. Mà sau khi thực lực tăng lên, cũng làm cho hắn giảm đi số lần sử dụng Cửu Chuyển Huyền Công, do đó ở một trình độ nhất định, sẽ làm tăng tỷ lệ che giấu những chiêu thức chí mạng kia.
"Không chỉ như vậy, trong khoảng thời gian mười năm này, những tài nguyên trong nội phủ ngươi có thể lấy sử dụng tùy ý. Nếu ngươi có nhu cầu đặc biệt gì, cũng có thể sử dụng linh thạch của quý phủ mang đi trao đổi. Về điểm này, ta sẽ không can thiệp nhiều." Thạch Mục nói ra.
"Chuyện này là thật?" Thúy Hoàn nghe Thạch Mục nói như vậy, khẽ giật mình, thốt ra hỏi một câu như vậy.
"Như thế nào? Ngươi không muốn?" Đôi lông mày Thạch Mục nhíu lại.
"Không... Thúy Hoàn đa tạ đại ân của phủ chủ." Thúy Hoàn cuối cùng tỉnh ngộ lại, vội vàng vén áo thi lễ một lần nữa, mặt mũi tràn đầy vẻ cảm kích.
"Tốt rồi, ngươi có thể giao tín vật cho ta." Thạch Mục nói ra.
Thúy Hoàn nghe vậy, khuôn mặt đột nhiên tỏ ra vẻ ngượng ngùng. Dung mạo của nàng vốn khá xinh đẹp, lúc này hai gò má vốn dĩ lạnh lùng hiện lên một chút phiếm hồng, bất giác tạo ra vẻ phong tình.
Thạch Mục thấy vậy không khỏi có chút kỳ quái, chỉ thấy nàng này đột nhiên thò tay xuống phía dưới cổ bên phải mình, cởi nút áo ở đó ra. Một mảng vạt áo màu xanh biếc bị lật ra, lập tức mở ra hơn nửa đoạn, làm lộ ra bên trong một mảnh da thịt trắng nõn đẫy đà, một đầu ngón tay từ bên trên dò xét xuống, lấy ra một vật từ bên trong khe rãnh ở mảnh đẫy đà này.
Thạch Mục vốn định tránh mắt, lại bị đồ vật kia hấp dẫn.