Chương 156: Pho tượng không trọn vẹn

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:15

Trên một thảo nguyên xanh biếc, một thiếu nữ áo lam đứng lẻ loi trên một tảng đá lớn, quần áo phiêu lãng theo gió bay phất phơ giống như một vị tiên nữ hạ phàm mang theo một chút hương vị xuất trần của một đóa U Lan chốn không cốc. Vẻ mặt nàng lúc này như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn về phương xa. "Là hắn ư..." Nửa ngày sau, bờ môi son của thiếu nữ khẽ nhúc nhích thì thào một câu. Đúng lúc này, một bóng đen từ phía xa xuất hiện nhanh chóng tiến về phía nàng. Thiếu nữ áo lam nhẹ lắc đầu, vẻ thất thần được thu lại, quay người nhìn phía về bóng đen kia. Bóng đen càng lúc càng lớn, dần lộ ra được hình dạng của nó, đúng là tên đại hán nửa người nửa cá của Hải tộc. Giờ phút này trên người hắn có thêm một bộ chiến giáp màu đen. Đuôi cá sau lưng đong đưa trên mặt đất giống như đang bơi trên biển vậy. Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã đến bên cạnh thiếu nữ mặc áo lam. "Thánh Nữ!" Đại hán mặc giáp đen cất giọng nói khàn khàn của hắn lên, âm thanh nghe như hai mảnh gỗ đang chà sát lại với nhau vậy. "Đi thôi." Thiếu nữ áo lam lạnh nhạt nói một tiếng sau đó tung mình nhảy xuống tảng đá lớn kia, thân hình bồng bềnh đáp xuống đất rồi quay người đi về phía bắc. Tên Hải tộc kia đáp một tiếng rồi vội vàng đi theo... Trong một khu vực đồi núi, giữa hai ngọn núi có một vùng đất trống bị nhuộm đỏ bởi máu, mùi tanh tưởi nồng nặc, nghe thấy là muốn nôn mửa ngay lập tức. Bên trong khu đất này có hơn mười cỗ thi thể thằn lằn màu vàng to lớn không đều nằm vương vãi khắp nơi. Thân thể chúng bị chém làm đôi, máu tươi tràn lan ra đất làm nơi đây như một vũng máu vậy. Có một thiếu nữ áo vàng khoác áo choàng da cáo đang đứng ở bên cạnh, chính là Hỏa Vũ công chúa. Giờ phút này, nàng cầm một túi nước chậm rãi tẩy rửa đi vết máu nhiễm trên thanh trường kiếm màu bạc. Quần áo trên người nàng không có một hạt bụi nào, máu cũng không có một giọt. Sau khi làm sạch vết máu trên lưỡi kiếm, nàng nhún người bay tới đỉnh núi như một đám mây vàng trôi nổi giữa trời. Lên tới đỉnh núi, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi lại điểm nhẹ mũi chân, cả thân hình vọt về một hướng nào đó... Trong một cốc nhỏ âm u có năm tên Man nhân đang chém giết một đàn dơi chừng hơn trăm con có sắc đỏ như máu. Những con dơi này lớn cỡ đầu người, móng vuốt sắc bén, trên miệng mọc ra những chiếc răng nanh trắng hếu nhơn nhởn nhìn rất hung tợn. Số lượng của chúng rất nhiều, nhìn từ trên cao xuống trông như một đám sương máu đang lượn lờ quanh năm Man nhân, chờ cơ hội lao xuống cắn xé họ. Thế nhưng năm người này lại không hề bối rối chút nào, họ quay lưng tựa vào nhau thành một vòng tròn, vũ khí trong tay vung lên tạo thành một bức tường gió nối liền với nhau thành một thể bảo vệ năm người vào bên trong. Bất cứ con dơi nào có ý đồ tiến lại gần đều bị chém tan thành mấy mảnh, không chừa một con nào. Năm người này lợi dụng trận hình này chậm rãi tiến về phía miệng cốc mà không gặp chút cản trở nào. Trong đám Man nhân này có ba tên mặc trang phục màu đỏ, bên cánh tay phải để trần có một hình xăm con mãng xà cực lớn, đúng là người của bộ lạc Liệt Xà. Kẻ dẫn đầu là một tên đầu trọc, hai mắt hõm sâu, tròng mắt nhỏ bé, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lạnh như băng. Tu vi của gã lại lên đến Hậu Thiên đại viên mãn, hai tên còn lại cũng không kém chút nào, đều đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ. Mỗi người đều cầm một cây trường tiên màu xanh, cánh tay vung lên vun vút, bóng roi đi qua đâu dơi rơi rụng đến đấy. Hai người còn lại thì rất cao lớn, màu da ngăm đen, mặc một áo giáp mềm làm bằng da thú, bên trên khắc lên ký hiệu đầu trâu, đây là ký hiệu của một trong tám bộ lạc lớn- bộ lạc Mãng Ngưu. Hai người đều có thực lực cao cường, một người có cái đầu thắt bím, tu vi mạnh mẽ đến Hậu Thiên đại viên mãn, cơ bắp cuồn cuộn, thân thể thô to như một cây cột điện. Tên kia là Hậu Thiên hậu kỳ, hai tay cầm một cây chiến phủ* to lớn nhưng lại vung vẩy nhẹ nhàng tự nhiên như đang cầm cọng cỏ. (chiến phủ: rìu chiến tranh, loại giống Bàn Cổ Phủ hai đầu mài sắt để chém chứ không phải loại một lưỡi của tiều phu) Dù đám dơi kia đều hung hãn liều mạng không sợ chết nhưng không thể đột phá được phòng thủ của năm người, bị năm người hợp sức đánh giết tan tác, chỉ còn lại gần trăm con. Khoảng cách giữa họ với miệng hang ngày càng gần. Đám dơi kia hình như rất sợ ánh sáng mặt trời chiếu vào nên khi tới gần cửa hang thì những con còn lại đều vỗ cánh lùi lại giống như một đám mây đỏ hướng ngược vào trong cốc bay đi. "Phù, cuối cùng thì cũng đi ra được. Đám dơi này đẳng cấp cùi bắp, đều chưa đạt đến Hậu Thiên, thú hồn lại chẳng có tác dụng nào nhưng lại rất khó chịu, bám theo không dứt." Tên to lớn như cột điện của bộ lạc Mãng Ngưu thở ra một hơi, cằn nhằn nói. "Biết là thế, nhưng con đường đi đến hướng bắc thì bắt buộc phải đi qua hang động này. Cơ mà thực lực của Mãng Côn huynh thật mạnh mẽ, có lẽ ngang ngửa với Tiên Thiên rồi, đám dơi nhãi nhép kia làm sao có thể là đối thủ của người, không đủ làm nóng người nữa." Tên đại hán đầu trọc của bộ lạc Liệt Xà thu lại trường tên cười nịnh bợ. Tên Mãng Côn kia nghe được lời khen của đối phương thì lộ vẻ đắc ý cười ha hả. "Không biết Mãng Côn huynh định làm gì nữa, có dự định chưa." Gã đầu trọc liếc về phía cửa hang, ra vẻ tùy tiện hỏi. "Tất nhiên là đi về phía bên trong cấm địa rồi, bên ngoài toàn hung thú yếu đuối, giết hết cũng không kiếm được hung thú cấp cao, ban thưởng lần này rất lớn, cần phải giết nhiều một chút." Đại hán to lớn cạ cạ hàm răng nói. Trước kia, tất cả dũng sĩ của các bộ lạc được chọn đưa vào trong cấm địa săn giết hồn thú sau khi rời cấm địa thì có thể giữ lại ba phần chiến lợi phẩm cho riêng mình, cái này có thể khích lệ những dũng sĩ này dùng hết khả năng cố gắng đạt được thành quả tốt nhất, thế nhưng lần này lại có thể giữ lại được đến năm phần thì đúng là lần đầu tiên có. "Hắc hắc, xem ra Mãng Côn huynh muốn trổ tài rồi. Nếu thế ba người bọn ta nguyện ý dùng tất cả thú hồn trên người lúc này để làm thù lao nhờ Mãng Côn huynh giúp một việc được không?" tên đầu trọc nhìn chằm chằm vào Mãng Côn nói. "A, chuyện gì?" Mãng Côn nghe vậy, liếc nhìn thú hồn túi đeo bên hông ba người Liệt Xà bộ hỏi. "Ta muốn mời Mãng Côn huynh hỗ trợ giết một người." Gã đại hán đầu trọc chậm rãi nói ra. "Giết người? Người của các bộ lạc hay sao?" Mãng Côn nhướng mày hỏi. "Cũng không phải người Man tộc, mà là tên nam tử Nhân tộc đi cùng Hỏa Vũ Đại Tề tiến vào cấm địa kia, chắc hẳn Mãng Côn huynh còn ấn tượng với hắn chứ?" Gã đại hán đầu trọc trầm giọng nói. "Hình như có một người như thế, người này chẳng lẽ đắc tội Liệt Xà bộ các ngươi?" Mãng Côn khẽ suy nghĩ gật đầu nói. "Người này mấy tháng trước đã giết chết thiếu chủ của Liệt Xà bộ, trước đây ở trên Thánh Sơn không tiện ra tay, nay tới cấm địa, tự nhiên muốn tính toán món nợ này với hắn rồi!" Âm thanh của gã đại hán đầu trọc tràn đầy sát ý. "Thì ra là thế. Tốt, việc này ta đáp ứng." Mãng Côn không thèm để ý chút nào đáp ứng. "Chờ một chút, Thanh Đồng thống lĩnh, nếu ta nhớ không lầm, người nọ tu vi tựa hồ cũng không cao, chỉ có thực lực hậu thiên trung kỳ thì phải? Liệt Xà bộ tùy tiện phái ra một gã dũng sĩ cũng có thể đánh chết hắn, vì sao phải mời chúng ta hỗ trợ?" Hán tử mặt đen đứng cạnh Mãng Côn, đột nhiên mở miệng hỏi. "Kẻ này có thể đánh chết Thiếu chủ bổn tộc, nghĩ đến có chút bổn sự. Cho nên chúng ta mới mời nhị vị tương trợ, như thế có thể bảo đảm không chút sơ hở nào." Gã đại hán đầu trọc giải thích. "Vậy. . ." Hán tử mặt đen nghe nói như thế, trầm ngâm một chút, tựa hồ còn muốn hỏi thêm. "Tốt rồi, người nọ hiện ở chỗ nào, hãy tranh thủ thời gian đi giết hắn, đừng chậm trễ chúng ta săn giết hung thú." Mãng Côn khoát tay chặn lại lời hán tử mặt đen chuẩn bị nói ra, bộ dáng có chút không kiên nhẫn nói. "Đa tạ nhị vị giúp đỡ!" Gã đại hán đầu trọc nói, lật tay lấy ra một cái mâm tròn làm bằng xương, mặt ngoài khắc một đồ án cự mãng* trông rất sống động, chính giữa mâm tròn có một cái lưỡi rắn uốn lượn màu đỏ tươi giống như kim đồng hồ. (cự mãng: con rắn lớn) Gã đại hán đầu trọc niệm vài câu chú ngữ, kim đồng hồ lập tức nhẹ nhàng đong đưa, sau đó dần dần ổn định, chỉ hướng hơi chếch về một bên so với hướng tây bắc. "Được rồi, hướng này, chúng ta đi thôi." Gã đại hán đầu trọc trong ánh mắt ánh sáng lạnh lóe lên nói. Vừa dứt lời, gã xung trận lên trước, hướng về phía kim đồng hồ chỉ mà đi.. . . Một hồ nước gần đó, một đầu hung thú dã trư* toàn thân đỏ lửa đang cúi đầu uống nước. Con thú này dài khoảng ba trượng*, cao hơn người bình thường, miệng lòi răng nanh, thân phủ lân giáp*, thoạt nhìn cực kỳ hung mãnh. ( dã trư: heo rừng ba trượng khoảng chín mét lân giáp: vảy cứng) Vèo! Một mũi tên màu đen từ trên một cây đại thụ gần đó bắn ra, mũi tên vừa lóe lên đã biến mất rồi cắm phập vào đầu con Xích Viêm Chiến Trư, ghim sâu đến tận đuôi tên. Con Xích Viêm Chiến Trư lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể to lớn mạnh mẽ đâm tới, liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ mới ngừng lại được, rồi ngã trên mặt đất. Máu huyết trên đầu trào ra, thân thể co quắp hai cái rồi bất động. Một người toàn thân áo đen nhảy xuống từ trên một cây đại thụ bên cạnh hồ nước, đúng là Thạch Mục. Trong tay hắn cầm Phá Thiên Cung, bước đi vài hắn đã đến bên cạnh hỏa diễm dã trư. Thạch Mục gỡ túi thú hồn bên hông xuống, đưa tới đỉnh đầu dã trư, thúc giục chân khí, một đoàn thú hồn màu đỏ từ trong đầu lâu của nó bay ra, rồi chui vào túi thú hồn. Lúc này, túi thú hồn của hắn đã chứa hai mươi mấy thú hồn, bất quá phần lớn là hung thú Hậu thiên sơ,trung kỳ. Thạch Mục đeo thú hồn túi lại bên hông, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên lông mày hắn chợt nhảy lên rồi đứng lại. Hắn quay người đi trở về, rút mũi tên màu đen từ trong đầu Xích Viêm Chiến Trư ra, thu lại, sau đó dùng Vẫn Thiết Hắc Đao chém nát miệng vết thương, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. Giờ phút này hắn thân ở trong một cái sơn cốc hẹp nằm chính giữa hai dãy núi cao lớn, liên miên không dứt, đưa mắt nhìn về phía trước, sơn cốc có vẻ càng đi về trước sẽ càng hẹp lại. Thạch Mục nhíu mày, thầm nghĩ phía trước phải chăng là đường cùng. Thoáng nghiên cứu địa đồ da thú một lần, đáng tiếc địa đồ không có đánh dấu nơi này. Hắn tiến vào mảnh sơn cốc này đã khá lâu, giờ phút này nếu đi trở về đường cũ, chỉ sợ phải lãng phí không ít công phu. Thạch Mục trầm ngâm một chút, cuối cùng quyết định tiếp tục đi tới. Kết quả càng đi về trước, hạp cốc quả nhiên dần dần hẹp lại, bóng râm hai bên núi cao chùm xuống bao phủ toàn bộ sơn cốc. Trừ việc đó ra, cây cối trong hạp cốc vô cùng nhiều, lá khô không biết chồng chất từ bao lâu đã phủ đầy mặt đất, âm thanh soạt soạt do dẫm nát tầng tầng lá khô vang lên. Thạch Mục đi về phía trước rất nhanh, lông mày dần dần nhíu lại. Một canh giờ sau, Thạch Mục dừng bước, trên mặt lộ nét cười khổ. Giờ phút này hắn đứng ở một gốc cây đổ ngã nhìn về phía trước phía trước, hai bên hạp cốc rốt cục hoàn toàn khép lại, không đường để đi tiếp nữa rồi. Hai bên hạp cốc là vách núi dốc đứng liếc nhìn không thấy đích, không nói đến leo lên sẽ tốn bao nhiêu thời gian, cho dù leo đi lên cũng chưa chắc có thể tìm được đường ra. Thạch Mục thở dài, đang muốn đi ngược trở lại đường cũ, mắt đảo qua chợt xung quanh, bất chợt một đồ vật màu đen nằm trong bụi cỏ đập vào mắt hắn, bề ngoài lán bóng chẳng biết là vật gì. Lông mày nhảy lên, đi tới bên bụi cỏ, hắn khẽ giật mình. Đồ vật đen sì ước chừng lớn hơn một xích, có vẻ niên đại cũng khá xa xưa, hẳn là từ trên pho tượng nào đó rơi xuống. Thạch Mục cả kinh, từ khi tiến vào cấm địa đến bây giờ, mọi thứ hắn thu vào tầm mắt đều cho thấy đây là một thế giới hoang vu nguyên thủy, nhưng mà pho tượng kia rõ ràng là vật do bàn tay con người làm ra.