Chương 342: U Phong Cốc

Huyền Giới Chi Môn

Vong Ngữ 25-07-2021 07:26:41

"Mặc Vân Dương" bị gợn sóng xanh cuốn lấy khiến động tác chậm đi một chút. Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, khẽ hít một hơi, mấy cổ nhiệt lưu từ trong đan điền tuôn ra, theo cánh tay dũng mãnh tiến vào Vẫn Thiết Hắc Đao, vung đao chém về đầu gối "Mặc Vân Dương" . Vẫn Thiết Hắc Đao chấn động, mặt đao hiện lên một tầng đao mang nhàn nhạt, rộng vẻn vẹn nửa xích nhưng cực kì tinh thuần, cùng đao mang lúc trước hoàn toàn khác biệt. Rắc rắc! Đao mang màu đen chém xuống đầu gối Cương thi, thân thể vốn chắc chắn vô cùng bỗng trở nên yếu ớt, Hắc Đao dễ dàng chém đứt hai chân của Cương thi. Bịch! Bịch! Cơ thể "Mặc Vân Dương" ngã xuống đất. Thạch Mục ngạc nhiên nhìn thoáng Hắc Đao trong tay, lúc này đao mang màu đen đang chậm rãi biến mất. "Mặc Vân Dương" Tuy bị chém đứt hai chân nhưng vẫn còn phản kháng, cánh tay đập đập liên tục xuống mặt đất, cả người lại lao về phía Thạch Mục mà đánh. "Thạch đại ca cẩn thận!" Chung Tú hoảng sợ nói. Ánh mắt Thạch Mục chuyển từ trên thân Hắc Đao lên người " Mặc Vân Dương", lắc đầu. Cánh tay hắn vung lên, cánh tay còn lại của Cương thi cũng đứt lìa, rơi trên mặt đất . Thân thể "Mặc Vân Dương" rơi xuống đất lăn lông lốc. Dù đã mất cả tứ chi nhưng " Mặc Vân Dương" dường như vẫn không chịu từ bỏ, giãy giụa muốn đứng lên lần nữa. Nhưng một ánh đao màu đen đã đâm xuyên qua ngực rồi" Mặc Vân Dương" ghim chặt hắn xuống đất. Lúc này đao mang trên hắc đao cũng vừa tiêu tán, khôi phục lại hình dáng lúc đầu. Lông mày Thạch Mục cũng chậm rãi giãn ra. "Mặc Vân Dương" sau khi bị ghim trên mặt đất thì tử quang trong mắt cũng chậm rãi biến mất, khí tức trên người dần suy yếu, ánh mắt dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Cùng lúc đó, thân hình cao lớn ở trạng thái Cương Thi của Mặc Vân Dương tựa như bong bóng xì hơi , thu nhỏ lại. Mấy hơi thở đã khôi phục lại hình dáng vốn có của Mặc Vân Dương. Thạch Mục nhìn tứ chi đã đứt đoạn của Mặc Vân Dương, thấy sinh cơ của hắn chẳng còn bao nhiêu, e khó qua khỏi. "Là... Là các ngươi.. ." Mặc Vân Dương gian nan quay đầu nhìn hai người Thạch Mục, khó khắn lắm mới nói được một câu. Lúc nói chuyện, đường vân màu hồng trên da hắn cũng dần sáng lên. "Thạch đại ca, cẩn thận một chút." Sắc mặt Chung Tú biến hóa, mở miệng nói. "Yên tâm, ta sắp chết rồi...Với bộ dạng này của ta đã không còn đủ sức uy hiếp các ngươi nữa. Đa tạ các ngươi đã giúp ta thoát cảnh thi hóa..." Thanh âm Mặc Vân Dương càng ngày càng yếu. Thạch Mục cầm tay Chung Tú, nhẹ nhàng vỗ, ý bảo nàng không cần lo lắng. "Mặc thành chủ, sao phủ đệ của ngươi lại thành ra thế này? Việc ngươi biến thành cương thi rốt cuộc là do ai làm?" Hắn nhìn Mặc Vân Dương hỏi. " Là người của Minh Nguyệt Giáo... Ta đã tin lầm bọn hắn, chúng nói có thể giúp ta mạnh hơn... Âm mưu..." Trong mắt Mặc Vân Dương lộ ra thần sắc cừ hận, ngữ khí lớn hơn vài phần nhưng ăn nói có chút lộn xộn. Ánh mắt Thạch Mục chợt lóe, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, lại hỏi. "Nói vậy những thì hàng hóa ở trong khách sạn cũng bị bọn chúng cướp đi?" Khí tức trên người Mặc Vân Dương càng ngày càng yếu, liếc nhìn Thạch Mục, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang sắc nhọn. "Người ta phái đi còn chưa trở về, đồ vật có lẽ đều trong tay bọn hắn..." Mặc Vân Dương nói ra, thần thái trong mắt dần dần ảm đạm. "Ngươi có biết bọn hắn sẽ đi tới đâu không"Thạch Mục liền vội vàng hỏi. "Ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng điều kiện là các ngươi phải báo thù cho ta.." Mặc Vân Dương nói. "Dù ngươi không nói chúng ta cũng sẽ đuổi theo bọn chúng, đoạt lại số hàng kia." Thạch Mục bình thản nói. "Không sai, là ta hồ đồ... Các ngươi hãy đi...Hạc... Minh ...Sơn... Mạch, U Phong... Cốc.." đồng tử Mặc Vân Dương giãn ra, dùng hết tia khí lực cuối cùng nói ra lời này rồi đầu nghẹo sang một bên, không còn chút khí tức nào nữa. Đoàng! Đường vân màu hồng trên người Mặc Vân Dương đột nhiên sáng ngời, dấy lên ngọn lửa đỏ như máu. Thạch Mục biến sắc, rút Vẫn Thiết Hắc Đao ra muốn ngăn cản không cho hỏa diễm bùng cháy nhưng đã chậm. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt, thi thể Mặc Vân Dương trên mặt đất đã biến thành đống tro tàn, ngay cả thần hồn cũng không thoát nổi. Thạch Mục lắc đầu, thở dài một hơi. Đường đường là kẻ đứng đầu một thành, chỉ vì tính sai một lần mà cứ thế thần hồn câu diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian không lưu lại chút dấu tích nào. Hắn chuyển ánh mắt, lần nữa nhìn thanh Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay, lúc này Hắc Đao rõ ràng nhẹ đi không ít so với trước. Đao mang màu đen óng ánh kia có chút tương tự như tình huống của Vẫn thạch Hắc Côn lúc Yên La sử dụng để tiếp một chiêu của Vô Trần đạo nhân. Hắn vội vàng suy nghĩ, Yên La đã từng nói khi hắn đạt tới Địa giai mới có thể phát huy ra uy lực chính thức của Vẫn Thiết Hắc Đao. Cái đao mang óng ánh kia có uy lực cực lớn, chẳng chẳng chính là uy lực chính thức của Vẫn Thiết Hắc Đao ? Trong lòng Thạch Mục có chút kích động và chờ mong, sau khi hắn biến thân đồ đằng, thực lực sẽ đạt tới Địa giai, theo lời Yên La thì vẫn có khả năng phát ra uy lực chính thức của Vẫn Thiết Hắc Đao. Nhưng giờ còn có chuyện gấp cần làm nên không có thời gian để thử nghiệm. "Tú nhi, chúng ta đi thôi." Hắn đem Vẫn Thiết Hắc Đao tra vào vỏ trên lưng, xoay người đi về phía xa. Chung Tú lên tiếng, cất bước theo sau. Hai người rất nhanh đã rời khỏi Phủ Thành chủ ngập tràn khí tức Tử Linh này, đi vào đường phố, nhẹ nhàng thở ra một hơi. "Tú nhi, nàng nghĩ sao về lời nói của Mặc Vân Dương ?" Thạch Mục hỏi. "Có câu lời của kẻ sắp chết đều là thật. Lời Mặc Vân Dương nói có thể tin, người của Minh Nguyệt Giáo chắc đã đi U Phong Cốc rồi." Chung Tú nói như thế. "Tú nhi, nàng biết U Phong Cốc chứ" Thạch Mục hỏi. "Muội cũng lần đầu đến khu vực này, chưa nghe nói đến U Phong Cốc." Chung Tú lắc đầu nói. "Chúng ta hãy điều tra trước một chút đã, nếu như chỗ này đã ở trên Sơn Mạch Hạc Minh thì cũng không khó tìm lắm đâu." Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi đưa ra ý kiến. Hai người rất nhanh tìm được một cửa hàng buôn bán điển tịch trên phố, mua ngay một bộ bản đồ địa hình Sơn Mạch Hạc Minh. Ngay sau đó hai người liền từ bản đồ phát hiện ở phía bắc Hạc Minh Sơn Mạch đúng là có một địa phương nổi tiếng tên U Phong Cốc, ngoài ra đây còn là một phân đàn của Minh Nguyệt Giáo. "Xem ra nhóm người Minh Nguyệt Giáo kia đúng là đã đem số hàng cướp được vận chuyển đến phân đàn ở U Phong Cốc rồi." Thạch Mục nhìn bản đồ nói. "Thạch đại ca, ngươi muốn đuổi đến U Phong Cốc?" Sắc mặt Chung Tú có chút lo lắng. "Đương nhiên, thật vất vả mới tra ra được tung tích của số hàng hóa đó, tất nhiên phải đuổi theo rồi." Thạch Mục không chút do dự nói. "Nhưng đó là phân đàn của Minh Nguyệt Giáo, sẽ có rất đông nhân thủ, ta sợ..." Chung Tú chần chờ nói. "Không có việc gì, giao cho ta là được, nếu địch nhân thật sự quá mạnh, ta sẽ không liều mạng đâu." Thạch Mục xoa đầu Chung Tú nói . Trên mặt Chung Tú lộ ra một tia đỏ ửng nhẹ gật đầu. "Nếu vậy, chúng ta nhanh lên một chút, với tốc độ của Phù Vân Xa chắc chúng chưa đến được U Phong Cốc đâu. Nếu có thể chặn chúng lại ở giữa đường thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều." Thạch Mục nói. Hai người sửa soạn lại một chút sau đó nhanh chóng ra khỏi thành, đi tới một mảnh đất trống trong rừng. Thạch Mục phất tay tế ra trường toa màu xanh, kéo Chung Tú nhảy lên trường trường, lập tức trường toa hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh bay thẳng đến Sơn Mạch Hạc Minh. U Phong Cốc nằm sâu trong Hạc Minh Sơn Mạch, dùng tốc độ của trường toa màu xanh mà cũng mất đến nửa canh giờ mới đến được. Trên đường đi cũng không thấy tung tích gì của đội Phù Vân Xa. "Chẳng lẽ đã về đến U Phong Cốc .."Thạch Mục nhăn mày, thầm nghĩ. "Thạch Đầu, ngươi xem trước mặt." Vào lúc này, Thải nhi đang đứng trên vai Thạch Mục chợt nói. Thạch Mục cùng Chung Tú quay đầu nhìn lại, thấy trong sơn cốc đang có mấy người mặc hắc bào đang tiến nhanh về phía trước. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, dựa vào quần áo và trang sức trên thân những người này thì đây đúng là đệ tử của Minh Nguyệt Giáo. Trong lòng khẽ động, trường toa màu xanh liền bay nhanh xuống phía dưới. Ánh sáng màu xanh lóe lên, hắn và Chung Tú xuất hiện chặn đầu đám đệ tử Minh Nguyệt Giáo. Mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo biến sắc, bày ra tư thế đề phòng. "Các ngươi là ai, vì sao ngăn chúng ta lại?" Một thanh niên có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm này thấy Thạch Mục và Chung Tú thình lình xuất hiện thì trong mắt xẹt qua một tia hoảng hốt nhưng cố trấn định nghiêm giọng quát. Tuy hắn trấn tĩnh rất nhanh nhưng không tài nào thoát được ánh mắt của Thạch Mục. Thạch Mục cũng không nói nhảm, một tay phất lên, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ, giữa không trung chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ, từ đo xuất hiện mấy đóa hỏa vân lượn lờ trên đỉnh đầu mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo. Mấy tên này sắc mặt đều đại biến, nhưng không chờ bọn hắn kịp phản ứng gì hỏa vân đã cuồn cuộn, ánh đỏ sáng ngời, từng viên đá được bao bọc trong lửa nóng rơi từ trên trời xuống như mưa. Mấy người này phát hoảng kêu to, nhao nhao mở ra các tầng phòng ngự. UỲNH UỲNH RẦM RẦM! Vô số hỏa thạch rơi xuống đám người, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. "Lưu Tinh Hỏa Vũ! Đây là thuật pháp hỏa hệ cao giai, cái này yêu cầu lực cảm ứng hỏa thuộc tính cực cao, tại Thiên Ngô Thương Hội có rất nhiều Nguyệt giai thuật sĩ cũng không thi triển được." Chung Tú kinh ngạc nhìn Thạch Mục nói. "Hiện tại ta đã có lực cảm ứng với hỏa nguyên tố vượt qua sáu độ" Thạch Mục nói. Chung Tú lấy tay che miệng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Lực cảm ứng nguyên tố đạt tới sáu độ thì cho dù ở tông môn nào, kể cả trong Thiên Ngô Thương Hội, cũng đều coi là thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm. Sau mấy hơi thở, Thạch Mục vung tay lên, hỏa vân trên trời tiêu tán, lửa trên mặt đất cũng dần dần tắt lịm. Trong đám đệ tử Minh Nguyệt Giáo chỉ còn một kẻ đang nửa quỳ trên mặt đất, cả người cháy đen, thoạt nhìn bị thương rất nặng, còn những kẻ khác đã bị thiêu đến chết. Thạch Mục cất bước đi đến trước người hắn, cong ngón tay búng ra Kim Tiền Kiếm, hóa thành một kiếm quang màu vàng quấn quanh cổ hắn. "Ngươi nhận ra chúng ta? Nói, làm sao ngươi biết được?" Thạch Mục trầm giọng hỏi.