Lúc này An Điền cũng bình tĩnh lại, nhớ đến tu vi cao cường của Thạch Mục đã giết chết thần tướng của Thiên Đình lúc trước mà không khỏi rùng mình một cái, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Trong lòng An Điền bỗng nhiên nản ra, ngoại tộc mời đến Thạch Mục, cao thủ tầm cỡ này thì bất luận bọn họ có làm gì đi nữa thì kết cục của Viêm Hổ Nhất Tộc cũng đã được định rồi.
An Hoa ngẩn ra một chút, hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này, mọi người lại muốn đề cử hắn lên làm tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc.
Hắn hơi nhíu mày lại, im lặng không nói.
- Hoa nhi, lúc này việc cần làm trước mắt trong tộc là cần một tộc trưởng. Ngoài con ra không có người nào khác thích hợp hơn.
An Duệ ánh mắt lóe sáng, trầm giọng nói.
An Hoa nghe vậy, thần sắc biến hóa, một lát sau gật đầu, nói:
- Nếu mọi người đã nói vậy, nếu như ta không nhận lời ngược lại sẽ ảnh hưởng đến đại cục trong tộc.
- Quá tốt rồi, mọi người nếu đã nhất trí đồng lòng, từ ngày hôm nay trở đi, An Hoa chính là tân tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc chúng ta. Tất cả mọi người ở đây đều nghe lệnh của cậu ấy.
An Duệ lớn tiếng tuyên bố.
- Bái kiến tộc trưởng!
Người của ngoại tộc và tộc chúng của những tiểu tộc phụ thuộc hướng tới An Hoa, cúi người hành lễ.
Người của nội tộc đối mặt nhìn nhau, rồi tất cả đều hướng sang trưởng lão tóc bạc râu ngắn An Điền.
- An Điền, bái kiến tộc trưởng!
An Điền cũng không nhiều lời, trực tiếp hướng đến An Hoa hành lễ.
Những người còn lại của nội tộc thấy vậy, người này nối tiếp người kia cúi người xuống.
- Tốt, được chư vị yêu quý nâng đỡ như vậy, an Hoa tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trên vai gánh vác trọng trách chấn hưng lại Viêm Hổ Nhất Tộc.
An Hoa thái độ nghiêm túc, nói.
Mọi người trong đại điện vô cùng vui mừng.
- Tộc trưởng, thuộc hạ cho rằng, hiện tại việc cần làm trước nhất là nhanh chóng tổ chức đại điển tiếp nhận tộc trưởng, ổn định lòng dân rồi sau đó tiếp tục xử lý những chuyện khác.
An Duệ mặc dù là thúc phụ của An Hoa nhưng lúc này cũng dùng lễ của thuộc hạ nói.
- Được, chuyện này An Điền trưởng lão quen thuộc nhất, vậy làm phiền An Điền trưởng lão đi sắp xếp nhé. Sau này chuyện trong nội tộc phiền An Điền trưởng lão lo lắng rồi.
An Hoa chuyển ánh nhìn sang An Điền nói.
- Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của tộc trưởng.
An Điền hơi ngẩn ra nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại.
An Điền đang định quay người đi thì tiếng của An Hoa lại lần nữa vang lên:
- An Điền trưởng lão, thúc phụ lão nhân gia người là thần bảo vệ của Viêm Hổ Nhất Tộc, Viêm Hổ Nhất Tộc có được yên ổn nhiều năm nay công lao của người cũng không hề nhỏ. Hôm nay vì chiến đấu với sự xâm phạm của Thiên Đình, người không tiếc thân mình tiêu tán tu vi tiên phong đánh trận, khiến ta vô cùng thương tiếc.
Nói đến đây, An Hoa thở dài một tiếng, thần sắc có chút ảm đạm.
Những lời nói này, nói như xoáy vào tim, An Diền cũng không kìm được có chút xúc động. Hắn thân là người của nội tộc thần sắc lại càng có chút chác thường.
- An Điền trưởng lão, tại đại điển kế vị tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc ta đời đời đều phải tế điện tổ tiên. Bây giờ người vì thúc phụ xây lên một tòa Cổ Đồng Điêu Tượng, vào ngày đại điển, ta muốn đích thân tế điện người.
An Hoa tiếp tục nói.
Lời vừa nói ra, người của nội tộc xì xào, người của ngoại tộcthì ngơ ngác.
An Duệ nhìn sang An Hoa khẽ gật đầu.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
An Điền có chút kích động, chắp tay nói một câu rồi quay mình rời đi.
- An Duệ trưởng lão, Lam Tinh Nhất Tộc cấu kết với Thiên Đình, tội ác tày trời. Hiện nay tuy rằng đã diệt trừ tên đầu sỏ nhưng dư đảng của hắn trong tộc vẫn còn. Cần phải lập tức phái người đến thanh lọc sạch sẽ, đồng thời cũng là cảnh báo cho mọi người.
An Ha thần sắc nghiêm nghị, nói.
- Vâng!
An Duệ trưởng lão nghe vậy, chắp tay nói.
Thạch Mục sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng thầm gật đầu đồng ý.
Chủ lực của Lam Tinh Tộc đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại chút binh tàn tướng bại, tự nhiên không đáng ngại. Có điều Viêm Hổ Nhất Tộc vừa mới trải qua đại biến, lại mới chọn ra tộc trưởng mới, rất cần một trận chiến thắng lớn để chấn hưng sĩ khí, an ủi lòng dân. Cách làm này tất nhiên là rất khôn khéo.
Kết hợp với hành động lấy đức báo oán cho việc làm vô liêm sỉ của An Dật Sơn lúc trước có thể thấy được tấm lòng rộng lượng của hắn, cũng xem như là không nhìn lầm người.
An Hoa lúc này mới vừa đảm nhận chức vị tộc trưởng, sau khi giao một số việc trong tộc chomoij người xử lý xong cũng không nói thêm gì nhiều, rất nhanh đã kết thúc cuộc họp.
Trong một phiên điện nằm sâu trong đại điện, An Hoa và Thạch Mục đứng đối mặt vào nhau.
- Lần này Viêm Hổ Tộc tôi có thể chuyển nguy thành an, đa tạ đại ân của công tử.
An Hoa thần sắc nghiêm túc, hành lễ nói.
- Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần nói lời tạ ơn. Bây giờ ngươi đã là tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc, sau này không cần gọi ta là công tử nữa. Ta và ngươi cứ xưng hô ngang hàng là được rồi.
Thạch Mục mỉm cười nói.
- Vậy sao được, tất cả những gì mà hôm nay tôi có được đều là nhờ côn tử ban cho, sao có thể...
An Hoa sắc mặt thay đổi, liền nói.
Có điều lời của An Hoa mới nói được một nữa thì bị Thạch Mục xua tay ngăn lại.
- Xưng hô là gì không quan trọng, ngươi hiện tại là tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc, thân đã là tộc trưởng thì phải có tôn nghiêm của tộc trưởng. Viêm Hổ Nhất Tộc năm xưa là một trong Bát Hoang Cổ Tộc, ngày nay mặc dù có suy thoái nhưng sau này có thể hưng thịnh lại hay không thì phải trông vào ngươi rồi.
Thạch Mục trịnh trọng nói.
- Đúng a, suốt ngày nghe ngươi gọi Thạch đầu là công tử, ta cũng cảm thấy rất kỳ quặc.
Thái Nhi đứng trên vai của Thạch Mục, cất lời nói.