Trong đám người đứng gần An Dật Sơn trừ mấy người có công lực khá cao nhanh chóng chạy đi, thì những người còn lại đều bị "thiểm điện hôi sắc" đánh trúng, cơ thể nhốn nháo nổ tung ra, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra.
Những người khác ở trong đại điện nhìn thấy cảnh này, từng người một câm như hến nháo nhác chạy cách xa ra khỏi An Dật Sơn.
"Ầm ầm ầm"!
Đám mây hôi sắc tiếp tục cuồn cuộn lên, hào quang trong lốc xoáy tỏa sáng, lại là một cơn "thiểm điện hôi sắc" bổ xuống, uy lực lần này còn mạnh hơn cả lần trước đó.
An Dật Sơn lần nữa hét lớn, hai tay phía trước người từng trận biến hóa vòng tròn bánh xe, đem tất cả chân khí trong người dẫn vào "hồng sắc tỉ ấn", truyền thêm sức mạnh cho "xích sắc hoa cái" ở trên đỉnh đầu hắn.
"Ầm ầm" một tiếng vang cực lớn!
"Xích sắc hoa cái" trên đỉnh đầu An Dật Sơn lần nữa kịch liệt chấn động, thêm một lần nữa chống đỡ được đòn tấn công của "thiểm điện hôi sắc", có điều lần này hào quang của "xích sắc hoa cái" ảm đạm đi không ít, chu vi bao phủ cũng thu hẹp lại gần nửa.
An Dật Sơn miệng phun ra máu tươi không ít, thần sắc có chút đắm đuối.
Gần như không tốn mất nhiều thời gian, tốc độ chuyển động của những vòng xoáy kia lại càng gia tăng thêm nhiều lần. Cũng từ trong đó phát ra từng đạo từng đạo "điện xà hôi sắc", quấn quanh đan xen vào nhau tạo thành một "điện trụ hôi sắc" cao chừng bảy tám trượng, từ trên trời giáng xuống.
An Dật Sơn thấy vậy, ánh mắt tràn đầy lệ khí lóe sáng, phun ra một ngụm tinh huyết. Tinh huyết sáng lên rồi biến mất vào trong "hồng sắc tỉ ấn" làm cho bên ngoài linh văn bừng sáng, "xích sắc hoa cái" cũng theo đó mà phồng lớn lên không ít.
Đồng thời một tay khác của An Dật Sơn không ngừng khua múa, liên tiếp bảy tám món pháp bảo từ trong người bay ra, đẩy lên từng cái lại từng cái có hào quang khác nhau rồi đem chúng vây thành vòng tròn.
"Ầm ầm"!
Tốc độ chuyển động tròn của "xích sắc hoa cái" tăng lên nhanh chóng, từ trong phát ra một hồng quang mạnh mẽ, ngưng tụ thành một "mãnh hổ hư ảnh xích diễm". Tuy nhiên không biết là vì sao mà "mãnh hổ hư ảnh xích diễm" nhìn có vẻ hơi trong suốt.
"Mãnh hổ hư ảnh xích diễm" này há miệng phun ra một đạo "xích sắc hỏa trụ", nghênh đón "điện trụ hôi sắc" đang lao xuống tấn công.
Tuy nhiên cũng vào lúc này, "điện trụ hôi sắc" bỗng nhiên tách ra, lần nữa hóa thành từng đạo từng đạo "hôi sắc điện xà" như một trận mưa rào xối xả đổ xuống. Ngay tức khắc, trận mưa công kích của "hôi sắc điện xà" đã xuyên thủng "xích diễm mãnh hổ" kia.
Uy năng của "Mãnh hổ hư ảnh xích diễm" nhìn như rất mạnh mẽ bất phàm, đủ các loại linh sắc của pháp bảo bảo vệ cũng theo đó mà nhanh chóng tan vỡ. Cơ thể của An Dật Sơn cũng bị màn điện xà nhấn chìm.
Một âm thanh vỡ vụn từ trong truyền ra, theo đó là tiếng kêu thảm thiết nhưng chỉ mới kêu lên được một chút thì liền im bặt đi.
Người trong đại điện tận mắt chứng kiến cảnh này, lại im ắng lạ thường, không có một ai cất tiếng.
Dư âm của "hôi sắc lôi điện" tiêu tán, lộ ra một thân thể cháy đen không còn nguyên vẹn, sớm đã cạn kiệt chân khí, "xích sắc tỉ ấn" kia cũng rơi xuống bên cạnh hồng quang nhàn nhạt tỏa sáng tựa như không hề hấn gì.
Mọi người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này, ai ai cũng mang sắc mặt thê thảm, tuyệt vọng.
"Ầm ầm ầm"!
Màn sương đen lại lần nữa cuồn cuộn lên, vô số "hôi sắc điện lôi" lần nữa dội xuống. Có điều lần này không tấn công vào cùng một mục tiêu nữa mà phân tán ra tấn công xuống, bao phủ nguyên cả đại điện.
Nhưng có lẽ vì vừa mới hao tổn khá nhiều sức mạnh để một đòn tấn công giết chết An Dật Sơn nên số tia "hôi sắc thiểm điện" lần này bổ xuống ít hơn rất nhiều, mà uy năng cũng giảm đi không ít.
Mọi người trong điện vô cùng kinh hãi, ai ai cũng nháo nhác thi triển pháp thuật đế ẩn nấp hoặc để chống đỡ lại nên trong thời gian ngắn không xảy ra thương vong lớn.
Mọi người ai cũng hoảng loạn không còn chú ý đến An Dật Sơn nên không ai phát hiện ra ở gần thi thể của An Dật Sơn có một bóng người mờ ảo lướt qua. Đó chính là Thạch Mục, giới chỉ trữ vật và "xích sắc tỉ ấn" kia đều biến mất tăm tích.
An Hoa thoắt cái đã ẩn nấp tránh được tấn công của điện lôi.
Bên cạnh An Hoa một bóng người lóe sáng, Thạch Mục hiện ra bên cạnh hắn.
- Công tử, bây giờ phải làm sao?
An Hoa ánh mắt có chút vui mừng nhìn Thạch Mục, vội vã hỏi.
- Không sao.
Thạch Mục thái độ bình tĩnh nhìn ra ngoài đại điện...
Cũng đồng thời vào lúc này, trong lãnh địa của Viêm Hổ Nhất Tộc cũng đã chìm vào trong đám hỗn loạn.
Bất luận nơi ngoại tộc định cư ở bên dưới hay là địa phận của nội tộc định cư ở bên trên, khắp nơi đều vang lên tiếng nổ tung trời. Từng tòa cung điện liên tiếp đổ sập xuống, từ trong ánh ra hỏa quang cuộn cuộn.
Trong lãnh địa của Viêm Hổ Tộc, bốn phía âm thanh giết chóc không ngừng vang lên. Người của Lam Tinh Nhất Tộc và Thiên Đình hỗn loạn truy sát người của Viêm Hổ Tộc.
Bởi vì tộc trưởng và trưởng lão của Viêm Hổ Nhất Tộc cùng những nhân vật hàng đầu khác đều bị giam chân ở trong điện chính. Người của Viêm Hổ Nhất Tộc lúc này phân tán không đoàn kết như chia năm bẻ bảy, mặc dù ngoan cường chiến đấu nhưng cũng không thể tránh khỏi bị tiêu diệt, rơi vào thế yếu.
Bên ngoài điện chính, tộc trưởng Lam Tinh là Lam Thần và một người đàn ông trung niên mặc kim bào sóng vai đứng cạnh nhau lơ lửng trên không. Cả hai người cười nói vui vẻ với nhau.
Người đàn ông trung niên mặc kim bào này gương mặt khá là vuông vắn, phía trên môi có một bộ râu ngắn, hai mắt ẩn chưa kim sắc, khí tức trên người vô cùng mạnh, là một người có công lực trên tầm Thần Cảnh.
- Lam Thần tộc trưởng, chuyện của ngày hôm nay ngươi có công không nhỏ, bề trên nhất định sẽ ghi nhớ công lao của ngươi. Sau này Lam Tinh Nhất Tộc chính là một nhánh quân mới dưới sự chỉ huy của Thiên Đình. Vinh hoa phú quý tất nhiên không cần bàn đến mà địa vị của tộc ngươi cũng sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Người đàn ông mặc kim bào vừa cười vừa nói.
- Nào dám, nào dám! Đều nhờ vào sự chỉ bảo của Ngự Huy thần tướng mới có thể một đòn hạ bệ Viêm Hổ Nhất Tộc. Lam Tinh Nhất Tộc tại hạ sao dám kể công. Ngày nay tộc tôi bỏ tối theo sáng, vẫn mong thần tướng sau này quan tâm nhiều hơn.
Lam Thần cả mặt cười lên tha thiết, lễ phép nói.