An Hoa ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Trên người Thạch Mục dường như ẩn chứa tầng tầng lớp lớp vô số điều bí mật như át chủ bài có thể làm nên điều kinh ngạc, gần như không có việc gì hắn không làm được.
An Hoa ánh mắt sáng lên vẻ kỳ dị, thân thể ẩn nấp trong một khu rừng rậm.
Thạch Mục xâm nhập xuống dưới lòng đất mấy chục trượng, bấy giờ mới từ từ nhìn về hướng của sơn cốc mà đi.
Với công lực hiện nay của Thạch Mục cộng thêm thuật độn thổ, hắn gần như không mất nhiều thời gian và sức lực để tránh qua những ánh mắt giám sát và cấm chế trùng trùng bên ngoài sơn cốc. Thuận lợi thâm nhập vào bên trong của Nghênh Lôi Cốc.
Chốc lát sau, phía sau một kiến trúc trong sơn cốc, lóe lên bóng người, Thạch Mục và Thái Nhi từ dưới mặt đất dần dần hiện ra.
Thạch Mục trong miệng niệm chú, thi triển thuật tàng hình của Minh Thủy Quyết. Cả người ngay lập tức biến thành một cái bóng mơ hồ, dính vào một mặt vách núi bay vào sâu trong sơn cốc.
Một lúc sau, hắn dừng lại.
Sơn cốc này có diện tích rất lớn, hắn lại không dám thi trển thần thức để tra xét. Nếu cứ mù mờ tìm như vậy không biết lúc nào mới có thể tìm thấy Phương Đạt.
Ánh mắt Thạch Mục lóe sáng, lúc này hắn có thể dùng đến phương pháp mà trước đây đã dùng ở Phượng Dực Thành rồi.
Thạch Mục nhìn xa ra xung quanh, rất nhanh cả người liền cử động, bay thẳng đến tòa kiến trúc màu xám kia, lóe sáng lên lẻn vào bên trong.
Bên trong các lầu, có một thanh niên tóc tím đang ngồi khoanh chân, quanh quẩn trên người là "tử sắc điện quang", "keng keng" vang vọng, rõ ràng là đang tu luyện một môn công pháp lợi hại.
Người này tu vi tựa hồ cũng ở mức Thiên Vị trung kỳ.
Ngay vào lúc này, hư không phía trước người này lóe sáng, một hắc nhân ảnh hiện ra.
Thanh niên tóc tím cảm nhận được có điều bất thường, liền mở to mắt, có điều đã muộn rồi. Một đám sương đen từ trong lòng bàn tay của hắc nhân ảnh kia chưởng ra, bao phủ đầu óc của thanh niên tóc tím.
Thanh niên tóc tím trong mắt có vẻ mông lung, hít thở vài hơi xong trở nên ngơ ngác, ánh mắt mù tịt trống rỗng.
Không gian trong phòng lóe sáng lần nữa, hình ảnh của Thạch Mục hiện ra.
- Nói cho ta biết, Phương Đạt lúc này còn sống không? Bị nhốt ở đâu?
Thạch Mục bắt đầu hỏi.
- Còn...sống, bị nhốt ở...Hắc Ngục Phong...
Thanh niên tóc tím ánh mắt mờ mịt, lắp bắp nói.
Nghe được Phương Đạt vẫn còn sống, Thạch Mục vui sướng trong lòng.
Luôn tiện hắn hỏi rõ vị trí của Hắc Ngục Phong rồi xóa đi đoạn ký ức này của thanh niên kia, sau đó lặng lẽ đi khỏi.
Bên trong Nghênh Lôi Cốc có một ngọn núi cao cả trăm trượng, toàn bộ ngọn núi hiện ra đen thùi lùi, đỉnh núi quanh năm sương đen bao phủ, trận trận âm phong vòng quanh đỉnh núi. Lực của âm phong mặc dù không quá mạnh nhưng chứa đựng âm hàn khí thổi vào sâu tận xương tủy, đứng cách thật xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Ngọn núi này chính là Hắc Ngục Phong, nơi mà Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc giam giữ phạm nhân.
Trên đỉnh núi có một "hắc sơn động", phía trong chính là vị trí của nhà lao. Toàn bộ âm phong đều từ trong thổi ra.
Lúc này đã là đêm khuya, nhưng ở của sơn động vẫn có hai tên cao to, người mặc "tử sắc chiến giáp" đứng canh giữ.
Hai người này công lực đều ở mức Thánh Giai, ánh mắt cảnh giác nhìn ra xung quanh.
Một cái hắc nhân ảnh lặng lẽ đến gần, đó là Thạch Mục, hắn dừng lại ở nơi cách ngọn núi khoảng mấy chục trượng.
- Thái Nhi, nhìn xem Phương Đạt có ở bên trong không?
Hắn truyền âm nói Thái Nhi.
Thái Nhi gật đầu, ánh mắt sáng lên hòa quang thất sắc, nhìn vào trong động.
Thạch Mục bắt đầu mở ra "thị dã cộng hưởng", tình hình bên trong sơn động nhanh chóng hiện ra trong mắt hắn.
Phương Đạt đúng là bị nhốt trong động, bị trói trên một "tử sắc thạch", toàn thân vết máu loang lổ, xem ra đã chịu không ít đau đớn, khổ hình.
Nhìn thấy Phương Đạt đang có ở đây, Thạch Mục dáng vẻ nhẹ nhõm. Ánh mắt chuyển sang hai tên thủ vệ Thánh Giai kia, nhăn mày lại.
Đối phó hai tên này cũng không phải là khó, có điều lỡ như phát ra pháp lực gì chấn động, bị người khác phát hiện ra thì toi mạng.
Thạch Mục trầm ngâm suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt sáng lên.
Thạch Mục trong miệng niệm chú, cả người xương cốt lại lần nửa kêu lên "kèn kẹt", chớp mắt đã biến thành người đang ông tóc tím, chính là hình dáng của Phương Sách, khí tức phát ra gần như giống y hệt.
- Thạch đầu, ngươi muốn...
Thái Nhi nói.
- Ngươi trước tiên hãy chui vào trong túi linh thú.
Thạch Mục cười nhạt, hua tay đưa Thái Nhi vào trong túi linh thú. Táo bạo phi thẳng đến đỉnh núi, hạ xuống cửa sơn động.
Hai tên cao lớn mặc "tử giáp" nhìn thấy Thạch Mục, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Đại điển tiếp nhận Trưởng môn kề cận, Phương Sách lúc này đáng lẽ lo bận việc của hắn, sai lại rãnh rỗi tới đây.
Tên cao lớn mặt bên trái có một vết sẹo đao hơi chau mày, nhưng cũng gấp gáp đi tới, khom người hành lễ.
- Bái kiến thiếu chủ.
- Tình hình của Phương Đạt bên trong thế nào?
Thạch Mục hỏi.
- Hắn bị Phương Khôi trưởng lão hạ phong ấn rồi, thiếu chủ yên tâm.
Tên cao to tóc ngắn còn lại nói.
- Tốt, hai người các ngươi ở đây cách gác vất vả rồi, không cần đa lễ.
Thạch Mục tiến lên phía trước hai bước, vỗ nhẹ vào hai người hai tên đó.
Tên cao lớn mặt sẹo lại chau mày, Phương Sách kia trước đây chưa từng lễ độ với chúng như vậy.
Ngay lúc này, Thạch Mục trong tay liền xuất ra một chưởng bạch quang, nhanh như chớp chém vào yết hầu của chúng.
Tên cao lớn mặt sẹo sắc mặt liền biến, cơ thể nhanh chóng phản xa tránh được đòn công kích của Thạch Mục.
Tuy nhiên tên tóc ngắn còn lại thì không được may mắn như hắn, bị một chưởng đao sắc bén của Thạch Mục chém xuống đứt lìa thủ cấp.
Tên cao lớn mặt sẹo bay ra khoảng một trượng, đang định hô hào cảnh báo thì lồng ngực hắn bỗng nhiên mát lạnh, một dòng máu từ trong ngực chảy ra, sức lực toàn thân nhanh chóng biến mất.
Một cánh tay "Hắc Sắc Thủ Chưởng" nắm lấy đầu hắn, nhanh như chớp vặn mạnh một cái, đầu của hắn rơi xuống.
Ánh mắt cuối cùng của tên cao lớn mặt sẹo nhìn thấy là một nhân ảnh toàn thân hắc khí bao trùm, không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng hắn. Đó chính là vẻ ngoài của Thạch Mục hóa thành.
Thạch Mục thở phào một hơi, giơ tay thu dọn thi thể của hai tên canh cửa, rồi tiếp tục đi vào trong động.