Trong một gian mật thất ở đại lục Đông Châu.
Một lão hòa thượng béo khoảng ba bốn mươi tuổi đang khoanh chân ngồi. Hai mắt lão khép hờ, quanh thân có từng vầng sáng màu vàng kim chậm rãi lưu chuyển, cả người như đắm chìm trong kim quang.
Lão đặt một tay trước ngực, bày thế Vô Úy Ấn, bờ môi nhúc nhích, miệng khẽ lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, cả người lão chậm rãi bay lên, như ngồi giữa không trung, quang mang màu vàng kim quanh người càng tỏa sáng mãnh liệt, tỏa ra trận trận quang mang, những quang mang này dần tụ lại sau lưng tạo thành một quang cầu màu vàng kim.
Bỗng nhiên, Diệu Không có cảm ứng, chậm rãi mở hai mắt ra, bấm đốt tay trái tính toán, suy nghĩ một chút liền nhếch miệng cười, lộ vẻ hài lòng.
Tiếp theo lão lần nữa khép hai mắt lại, tiếp tục lẩm bẩm...
Trong kho hàng Nê Đầu Nhai ở thành Thương Húc.
Thạch Mục đang đi tới đi lui trong kho, thỉnh thoảng lại ngồi xuống rồi đứng lên, giống như tìm kiếm gì đó.
Bởi vì tay trái đen như than cốc của hắn quá nặng làm hắn bước đi trông rất quái dị, mỗi bước đều cố hết sức. Có thể nhìn ra, Thạch Mục đang cố cân bằng lại cơ thể, nhưng trong thời gian ngắn khó mà quen ngay được. Kết quả là lúc hắn bước đi không phải nghiêng trái thì là nghiêng phải, lúc chân trái dẫm xuống lộ ra vẻ trầm trọng, không để ý một chút là cả người lại lảo đảo. Việc này làm cả người hắn toát mồ hôi, nhưng hắn chẳng để ý đến những thứ này, việc Chung Tú mất tích giống như một cú đấm mạnh vào lòng hắn, làm hắn buồn bực khó chịu.
"Thạch Đầu, ta thấy việc này có chút quỷ dị, nếu có người bắt nàng đi, ta nhất định sẽ thấy. Nhưng mắt ta cả buổi không có nhàn rỗi, lại không thấy được cái gì cả. Điều này nói rõ Chung tỷ tỷ không phải bị người ở ngoài đến bắt đi, nói không chừng, nói không chừng nàng ..." Thải Nhi bay giữa không trung, nhìn Thạch Mục, muốn nói lại thôi.
Ý tứ của Thải Nhi, sao Thạch Mục không rõ, trước đây hắn cũng nghĩ qua, nhưng không ủng hộ loại giả thiết này.
Thứ nhất, liệt diễm bất thình lình xuất hiện, vốn là từ cơ thể Chung Tú xuất hiện, trước khi hôn mê hắn tận mắt thấy Chung Tú ở trong liệt diễm ngoài thống khổ ra thì không bị tổn thương gì.
Thứ hai, coi như liệt diễm lợi hại, cũng không có khả năng thiêu một người sống sờ sờ đến không còn chút bột phấn, mà một ít tro tàn tìm được trong nhà kho thì quá ít, không phải tro của người sống được, chắc chỉ là cặn của quần áo mà thôi.
Chẳng qua việc Chung Tú mất tích đúng là sự thật, mà xem số cấm chế trong nhà kho, tuy bị liệt diễm đốt nên hư hao không ít nhưng chưa bị phá hủy hoàn toàn.
Thạch Mục bắt đầu nghĩ liệu có phải trong lúc hắn hôn mê, liệt diễm ngập trời đã xảy ra biến dị, khiến Chung Tú...
Nghĩ đến đây, họ Thạch cũng không còn tinh thần thảo luận cùng Thải Nhi, chán nản ngồi xuống đất. Nhìn đống quần áo bị đốt còn lại chút tro tàn, ánh mắt hắn thất thần. Những kỉ niệm hai người từng trải qua với nhau không ngừng hiện ra trong đầu hắn.
Từ lúc còn là thiếu niên, nhận sự nhờ cậy của Chung phụ, cùng Chung Tú trải qua nhiều điều như vậy, dưới vận mệnh chia li rồi đoàn tụ, nghĩ nàng luôn ở phía sau ủng hộ, luôn quan tâm, vì mình mà hi sinh mọi thứ, trong lòng Thạch Mục dâng lên cảm giác chua xót.
"Không... Không thể nào, Tú nhi sẽ không có việc gì!" Thạch Mục thấp giọng lẩm bẩm.
Sau khi tỉnh táo lại, Thạch Mục bắt đầu nhớ lại chuyện này từ đầu tới cuối, cố không bỏ sót chi tiết nào, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời, phát hiện đã bỏ qua chi tiết nào đó.
"Thiên Phượng... Cắn trả..." Thạch Mục nhớ tới thanh âm của nữ tử thần bí lúc hắn đang nửa tỉnh nửa mê.
"Chẳng lẽ..." Thạch Mục nghĩ tới một giả thiết.
Hắn khẽ rung động, thả thần thức như thủy triều ra bao trùm toàn bộ nhà kho.
Sau một khắc, hắn phát hiện không trung trên chỗ mình cùng Chung Tú nằm có sự chấn động của không gian. Tuy rằng chấn động này rất yếu, sắp tiêu tan đến nơi, nhưng nhờ lực cảm ứng không gian của Thạch Mục đã đến cấp năm nên vẫn phát hiện ra. Điều này làm Thạch Mục bất ngờ. Thiên Phượng, cắn trả, nữ tử thần bí, không gian chấn động, Chung Tú mất tích ... Tất cả những chuyện này dường như có liên quan đến nhau.
Hắn vô cùng nghi hoặc nhưng không có đầu mối, bất giác nhíu mày.
"Thạch Đầu, ngươi làm sao vậy?" Thải Nhi hỏi.
"Thải Nhi, ngươi hãy đem mọi chuyện ngươi thấy nói rõ ràng rành mạch lại một lần nữa, không được bỏ qua một chi tiết nào!" Thạch Mục suy nghĩ một chút nói.
"Ngươi đã hỏi nhiều lần rồi, ngươi nghe không thấy phiền, ta nói cũng phiền... Cái này, được rồi, ta sẽ nói lại một lần." Thải Nhi lộ ra bộ dạng phiền não, nhưng khi thấy ánh mắt Thạch Mục lại phải khúm núm, kể lại mọi chuyện nó biết.
"Vậy là được rồi. Ta cứ tưởng rằng ngươi cảm nhận được liệt diễm bộc phát trong cơ thể Chung Tú, thì ra đó là khí tức của nữ tử thần bí kia tản ra. Nếu nàng thực lợi hại như vậy, có thể phá không mả tới, mang Chung Tú đi thì mọi chuyện đều trở nên hợp lí." Thạch Mục nói.
"Thạch Đầu, ý ngươi là, nữ tử kia là người mang Chung Tú tỷ tỷ đi à." Thải Nhi hỏi.
"Chân tướng hẳn là như thế." Thạch Mục nhẹ gật đầu.
"Tú nhi, chờ ta, mặc kệ nàng đang ở đâu, ta nhất định sẽ tìm được nàng!" Mắt Thạch Mục hiện lên vẻ kiên định âm thầm hạ quyết tâm.
Lúc này, một tiếng động lạ phát ra, Thạch Mục cảm thấy cơ thể nghiêng hẳn sang trái, giật mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại. Khi hắn nhìn về bên trái thì hoảng sợ. Khi đang suy nghĩ hắn bất giác nắm chặt hai tay lại, cũng sử dụng chút sức nên đã làm nắm đấm đen như than cốc nặng nghìn cân kia đấm lên mặt đất cứng rắn một quyền. Mặt đất vô cùng cứng rắn đối với một quyền này chỉ giống như bông. Khi hắn cố sức nhấc tay trái lên mới phát hiện mặt hố rất chỉnh tề giống như dùng búa khắc đao gọt vậy.
"Thạch Đầu, tay ngươi làm sao vậy, có gì không ổn à?" Thải Nhi nhìn cái hố dưới đất, lúc này mới phát hiện tay trái đen như than cốc của Thạch Mục không phải chỉ đơn giản là bị bỏng, bèn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thạch Mục không để ý đến Thải Nhi cố sức đưa tay trái lên trước mắt, đánh giá kỹ càng. Đột nhiên, hắn nắm chặt quyền trái, tay thu lại đấm xuống một chỗ khác trên mặt đất.
"Phanh" Một tiếng trầm đục.
Đúng như hắn đã đoán, một quyền này còn chưa dùng sức mà đã dễ dàng tạo ra một cái hố trên đất, làm cho mặt đất rung chuyển mạnh.
Thạch Mục kinh ngạc nhìn tay trái của mình, nhưng hắn chưa suy nghĩ gì nhiều, bên tai đã vang lên tiếng Thải Nhi.
"Thạch Đầu, tay trái của ngươi có khí lực thật lớn!"
Thạch Mục lắc đầu không nói thêm gì. Hắn chống tay phải đứng lên, yên lặng đi ra cửa nhà kho, lấy từ Trần Miểu Giới ra một cái mũ rộng vành đội lên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Thải Nhi thấy vậy, vội bay theo hắn.
"Thạch Đầu, ngươi muốn đi đâu?" Sau khi đi một đoạn Thải Nhi đột nhiên hỏi.
Thạch Mục sững sờ dừng bước, vốn hắn chỉ vô thức đi tới chỗ Chung Tú ở lúc trước, nhưng câu hỏi của Thải Nhi làm hắn tỉnh ra.
Lúc trước hắn vào thành Thương Húc, tiếp xúc với Thiên Ngô Thương Hội, tham gia tổ chức đấu giá, đây đều là vì Chung Tú. Bây giờ nàng đã mất tích, hắn còn ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Huống hồ Chung Tú và Thiên Ngô Thương Hội còn có khế ước năm mươi năm, hôm nay còn trở thành tân đặc sứ Yêu tộc, chức trách trọng đại, đột nhiên mất tích, sợ sẽ gây ra chấn động không nhỏ. Mà Thạch Mục là người gần gũi với Chung Tú nhất, đây là việc mọi người đều biết, giờ Chung Tú đột nhiên mất tích, đám người Thiên Ngô Thương Hội chắc chắn sẽ đến điều tra hắn.
Nghĩ tới đây, Thạch Mục không thể làm gì khác mà chỉ đành lắc đầu, thở dài một hơi, đối với hắn việc Chung Tú mất tích là chuyện khó mà tưởng tượng được, càng đừng nói tới việc giải thích cho người khác.
Kể cả hắn có giải thích liệu người khác có tin được không?
Nhiều phiền toái như vậy không bằng rời đi, hắn cũng không muốn mình bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối này. Thạch Mục nghĩ vậy, liền lấy bản đồ đại lục Tây Hạ ra...
Mấy ngày sau, Vương Thụy Khôn cùng nữ tử xinh đẹp đang vừa đi vừa nói chuyện trên một hành lang trong Hàn Uyên Các.
"Vương Phó Hội Trưởng, tại hạ có việc gấp bẩm báo." Một thanh niên áo lam từ phía sau góc rẽ của hành lang chạy ra, vừa chạy theo vừa hô lớn.
"Chuyện gì mà gấp gáp vậy. Chung trưởng lão đâu, sao không tới cùng ngươi?" Nữ tử xinh đẹp nhướng mày hỏi.
"Chung... Chung trưởng lão, nàng... Nàng mất tích rồi." Thanh niên áo lam trả lời.
"Cái gì?" Vương Thụy Khôn cùng nữ tử xinh đẹp liếc mắt nhìn nhau, có chút giật mình.
"Chung trưởng lão là tân đặc sứ Yêu tộc của bản hội, làm sao mà nói mất tích là mất tích được?" Nữ tử xinh đẹp tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lời nói có ý tứ hả hê.
"Ngươi không nên gấp, từ từ nói." Vương Thụy Khôn nói.
"Tại hạ mới đầu không tìm được Chung trưởng lão ở chỗ ở nên đến Nghênh Tiên Các, nhưng Cát chưởng quỹ lại nói sau khi kết thúc đấu giá hội Chung trưởng lão chưa đến đó lần nào nữa. Hơn nữa bằng hữu của nàng, Thạch tiền bối, mấy ngày nay cũng chưa từng đến đây, tại hạ đã tìm hiểu qua, hình như hắn sớm đã rời đi rồi." Thanh niên áo lam lấy tay áo lau mồ hôi rồi nói.
"Thạch Mục cũng không thấy đâu hả?" Vương Thụy Khôn sững sờ.
"Đúng vậy, từ sáng lúc phát hiện Chung trưởng lão mất tích cho tới giờ tại hạ đã phân phó mọi người tìm khắp thành Thương Húc nhưng đến giờ vẫn không thấy tin tức gì." Thanh niên áo lam trả lời.