Chương 89: Thi thần đại pháp. Tử kim trùy.

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:17:05

Còn chưa để cho y kịp có hành động gì khác, Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc đã xuyên thẳng qua ngực y mà lao ra sau lưng. - Đâm trúng chưa? Lạc Bắc thở hổn hển. Mặc dù Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khiến cho hắn có được một thân thể dẻo dai chịu được một quyền của Đồng giáp thi nhưng hiện tại gần như nửa người của hắn vẫn gẫn như tê liệt. " Xoẹt!' phi kiếm của Thái Thúc quay lại đâm xuyên qua người đó và cái chăn lông nhưng không thấy y có động tĩnh gì khác. Một kiếm của Lạc Bắc vừa rồi không ngờ đã xuyên qua tâm mạch mà cắt đứt hoàn toàn sự sống của y. - Hắn đã chết? - Lạc Bắc! Thái Thúc! Cẩn thận. Đúng vào lúc Thái Thúc vẫn còn sợ hãi nhìn người đó thì Lạn hàng và Huyền Vô Kỳ đều hét to. " Rầm!" Con Đồng giáp thi bị cắt năm ngón tay đã tới trước mặt hai người. - Không hay. Lạc Bắc quay lại nhìn thấy móng vuốt của nó đã tới gần ngực mình đồng thời tản ra khí lạnh kinh người thì tóc gáy dựng đứng. " Rầm!" Lạc Bắc chỉ kịp thời giơ hai tay chắn rồi bị con Đồng giáp thi đánh văng ra ngoài. - Cẩn thận. Hai con đồng giáp thi không có sự khống chế chỉ biết hành động theo bản năng. Tất cả mọi người không để cho nó tới gần là được, phi kiếm của ta có thể chém nó. Người của Ma gia vừa mới chết. Mặc dù hai con đồng giáp thi vẫn hung dữ nhưng Thái Thúc vẫn thể hiện được sự lâm nguy không rối loạn, nhảy ra xa rồi ném phi kiếm chém vào chân của một con Đồng giáp thi đồng thời lại ngự kiếm chém tới một con Đồng giáp thi khác. Không còn người điều khiển, hai con Đồng giáp thi chỉ trông vào bản năng. Nhìn thấy kiếm quang bảy tới, nó theo bản năng giơ lên bắt. Nhưng vừa mới lỏng tay, phi kiếm của Lạn Hàng cũng được thả ra. - Hai con Đồng giáp thi này vẫn còn hơi cứng, hai tay không sờ tới bắp chân. Mọi người chém chân nó tránh không để nó nắm lấy phi kiếm. Lạc Bắc rơi xuống đất gần như không thể nhúc nhích được. Đồng thời hắn lại nhìn thấy một kiếm của Thái Thúc chém vào bắp chân của con Đồng giáp thi khiến cho nó lảo đảo thì hét lên. Hắn vừa mới cất tiếng, con Đồng giáp thi vừa mới đánh bay hắn liền nhảy tới. Lạc Bắc dốc toàn lực lăn qua một bên. Điều khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh đó là liên tục chịu đòn nặng, thân thể của hắn gần nhủ kiệt sức chỉ lăn được khoảng hai, ba thước. " Âm!" Lạc Bắc nhìn thấy con Đồng giáp thi đang bổ nhào tới chợt ngã xuống đất. Hắn thoáng thấy sắc mặt hai người Thái Thúc và Lạn Hàng đều kinh hoàng, còn chưa định thần. Hóa ra trong nháy mắt Thái Thúc và Lạn Hàng thấy Lạc Bắc gặp nguy hiểm thì khống chế phi kiếm chém vào bắp chân của Đồng giáp thi. Rốt cuộc thì chặt đứt được chân khiến cho nó mất đi sự cân bằng mà ngã xuống đất. Dưới sự tuôn ra của chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, Lạc Bắc từ từ ổn định. Ba người còn lại khống chế phi kiếm vây quanh một con Đồng giáp thi khác mà chém điên cuồng. Dưới sự công kích của ba đạo kiếm quang, con Đồng giáp thi đó bị chém đứt hai chân mà ngã xuống đất. Hai con Đồng giáp thi ngã xuống đất nhưng bốn người không dám dừng tay mà tiếp tục chặt đứt hai tay và đầu của chúng. Sau khi thấy cả hai con cương thi không còn hơi thở, bốn người gần như kiệt sức mà ngồi xuống đất. Chân nguyên của bốn người gần như đã dùng hết toàn bộ. - Người của Ma gia có lai lịch thế nào? Tại sao lại biết chúng ta là đệ tử của Thục Sơn và muốn đối địch với chúng ta? - Nếu như y không biết Tân Thiên Trạm Lô sắc bén và Xích Tô có Địa Tâm hỏa sát khí là khắc tinh pháp thuật của y thì bốn người chúng ta đã chết trong tay y rồi. Cả bốn người cùng thở dốc, liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía người bị Lạc Bắc giết chết ở trong kiệu. - Đây là Trấn thi phù và Âm lôi phù. Trong một căn phòng của cái nhà trọ ở trấn Ngọc Tỉnh, Thái Thúc cầm một miếng vải bố mà cẩn thận lau chùi Tân Thiên Trạm Lô của mình. Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ ngồi quanh bàn. Trên bàn có đặt một cái túi bằng vải bố, trong đó có hơn mười lá bùa và một cái hộp sắt màu đen. Những thứ này do họ lục soát được trên người tên họ Ma kia. Chỉ có điều lúc đó đám người Lạc Bắc quá mệt nên không dám dừng lại. Sau khi tới trấn Ngọc Tỉnh, thuê được phòng trọ, cả bốn mới lấy ra quan sát. Trong số mười lá bùa đó thì có hai lá bùa màu vàng còn những cái khác đều có màu xanh đen. Trên mỗi lá bùa đều vẽ loằng ngoằng những ký hiệu giống như con giun. - Âm Lôi phù làm nổ tung phi kiếm mặc dù uy lực không sánh được với Ất mộc thanh lôi phù nhưng không kém lắm. Lạc Bắc nghe thấy Thái Thúc nói vậy thì cũng nhận ra lá bùa màu xanh đen chính là thứ mà người của Ma gia làm nổ tung phi kiếm của Thái Thúc. Còn về hai tấm bùa màu vàng thì chắc là Trấn thi phù mà Thái Thúc nói. Đối với Trấn thi phù, Lạc Bắc cũng có nghe nói. Đây là thứ mà trong lúc tu luyện hoặc nghỉ ngơi, người Ma gia dùng để yểm hai con Đồng giáp thi, phòng ngừa chúng phản lại. - Đây chính là âm lân sa mà người nọ dùng để đốt Tam Thiên Phù Đồ của ta? Vừa mới mở cái túi, Lạc Bắc liền ngửi thấy một mùi tanh hôi. Nhìn thấy trong đó có ánh lân quang lóe lên giống như những viên thạch anh màu lam. - Minh Hạo sư huynh có nói rằng âm lân sa là thiên địch đối với phi kiếm của chúng ta. Phi kiếm có phẩm chất kém thì bị thiêu hủy. Còn phẩm chất tốt thì mặc dù không đốt cháy được thân kiếm cũng làm cháy chân nguyên trên đó. Chỉ có điều không thể luyện chế được, một khi ném ra là mất. Có lẽ người của Ma gia tiếc cho nên mới không ném ra nhiều nếu không thì chân nguyên của chúng ta đã hết sạch. Nhìn âm lân sa lấp lánh trong túi cho dù là Huyền Vô Kỳ vốn kiêu ngạo cũng phải toát mồ hôi. - Đây là cái gì? Cái hộp sắt cũng không hề có cơ quản mà chỉ đậy nắp. Lạc Bắc vừa mới mở nó ra thì thấy bên tỏng có một cái dùi màu tím và một quyển kinh văn có bìa màu đen. - Hình như là một thứ pháp bảo gì đó. Lạc Bắc cẩn thận cầm cái trùy màu tím thì cảm thấy hơi nặng. Toàn thân nó màu tím, phần đỉnh chóp nhọn hoắt, phần đuôi được tạo tròn rất tinh tế. Từ đầu tới đuôi có một cái hoa văn hình xoắn ốc, bên trên có những ký hiệu ngoằn nghèo nhỏ như con kiến. - Thi thần đại pháp. Nhìn quyển kinh văn, cả bốn người đều thấy bốn cái chữ to thêu trên đó. - Đây là pháp quyết thi thần để luyện chế thi vương. Xem ra tu vi của người Ma gia đều từ quyển kinh này mà ra. Chỉ có điều tu vi của y còn chưa đủ cho nên mới chỉ luyện được hai con Đồng giáp thi. Lạc Bắc lật xem thì thấy trong kinh văn đều là cách để luyện chế cương thi và một số pháp quyết lợi dụng khí âm, khí dơ bẩn để luyện chế pháp bảo và tu luyện. - Cái loại pháp quyết âm độc như thế này nên hủy nó đi. Nghĩ tới hai con Đồng giáp thi hung hãn và khát máu, nét mặt của Thái Thúc không giấu được sự căm ghét. - Không biết Ma gia có phải là tông phái nào không nhưng bản Thi thần đại pháp này có tuổi tương đối lâu, đối với Ma gia có lẽ rất quan trọng. Nếu Ma gia có âm mưu đối với Thục Sơn chúng ta hủy nó đi cũng được. Nếu người này bị Ma gia vất bỏ, chúng ta đốt bản này đi thì đúng là không ổn. - Lạc Bắc trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: - Hơn nữa ta thấy rằng người có tốt xấu, còn pháp thuật thì không. Nếu người tốt tu luyện pháp thuật này ta không thấy có gì bất ổn. - Phì! - Thái Thúc cong miệng lên: - Nếu ngươi luyện thứ này thì đừng đi bên ta nữa, tránh cho ta phải dính thứ mùi xác chết hôi thối. Nghe thấy Thái Thúc nói vậy, Lạc Bắc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều nở nụ cười. - Thái Thúc sư muội. Muội đừng có lau Tân Thiên Trạm Lô nữa. Đã lau tới trăm lần rồi. Hơn nữa Đồng giáp thi cứng như sắt chứ có phải thịt thối đâu. - Ta thích lau không được sao? - Thái Thúc trừng mắt nhìn ba người: - Không nói chuyện với các ngươi trước, ta về phòng. - Lạn Hàng sư huynh! Huyền Vô Kỳ sư huynh! Hai người cũng về phòng tu luyện đi. Ta làm hộ pháp cho hai người. Thấy Thái Thúc đứng dậy, Lạc Bắc thôi cười. Phần lớn pháp quyết thì chân nguyên trong cơ thể đều cần phải tu luyện, hấp thu linh khí trong trời đất để bổ sung. Có điều sự bổ sung chân nguyên so với cách tu luyện ban đầu thì nhanh hơn. Hơn nữa trong bốn người, ngoại trừ Lạc Bắc ra thì trong chân nguyên trong cơ thể cũng không phải là nhiều. Mà ở đây linh khí rất loãng không thể sánh với Thục Sơn. Sau trận chiến vừa rồi cho dù tu luyện cả đêm cũng chưa chắc bồi bổ đủ. Trong trận chiến với Ma gia, Lạc Bắc hoàn toàn cảm nhận được sự hiểm ác trong thế gian nên càng thêm cẩn thận. - Âm lôi phù và Âm Lôi sa phóng ra đơn giản. Chúng ta chia nhau sử dụng để phòng thân. - Được! Ta lấy Âm Lôi phù. Còn Âm Lân sa có mùi khó ngửi, ngươi cầm lấy đi. Thái Thúc nhặt lấy một tấm Âm Lôi phù rồi nhìn Lạc Bắc nói: - Hơn nữa chúng ta đều chưa tới cảnh giới ngự kiếm, nên lúc thi triển phi kiếm cũng không được phân tâm. Âm Lân sa ở trong tay ngươi còn tốt hơn. Hơn nữa, hai thứ còn lại, ngươi cũng giữ lấy từ từ nghiên cứu xem có gì hữu dụng không. Có điều cái loại pháp thuật âm tà này ta thực sự ghê tởm. - Thái Thúc sư muội mặc dù như vậy nhưng có thể để cho Tân Thiên Trạm Lô tự mình nhận chủ thì cũng là một cô gái có tâm. - Cái tiểu trùy màu tím này không biết là vật gì? Sau khi Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ trở về phòng, Lạc Bắc nghĩ tới nét mặt của Thái Thúc thì không nhịn được cười. Vô tình, ánh mắt của hắn chợt nhìn cái tiểu chùy rồi không nhịn được mà cầm lấy quan sát cẩn thận. - Cái này cho dù không phải là pháp bảo thì cũng phải là một thứ pháp khí. Có điều hơi thở của nó hoàn toàn khác với pháp thuật của Ma gia. Lạc Bắc cầm cái tiểu trùy màu tím trong tay cảm nhận bên trên bề mặt của nó có một chút pháp lực dao động. Thứ pháp lực đó có chút hơi thở dương cương. - Trong điển tịch có nói, một số pháp bảo có thể dùng tâm thần kết nối, không biết cái này có được không. Lạc Bắc nghĩ vậy thì không nhịn được liền ngồi xuống giường đặt cái tiểu chùy trước mặt sau đó đưa hai tay bắt ấn quyết để cho tâm thần câu thông với phi kiếm và nuôi dưỡng. Một chút chân nguyên ẩn chứa tâm niệm nhanh chóng xuất hiện. - Đây là pháp bảo uẩn lôi! Tia chân nguyên của Lạc Bắc quấn quanh cái tiểu trùy thì thấy giống như đặt mình trong đám Lôi vân, xung quanh toàn là những tia chớp và khí dương cương mãnh liệt khiến cho chút chân nguyên trong nháy mắt chỉ chực bùng nổ. - Cái pháp bảo này hoàn toàn khác với phi kiếm, chân nguyên đi vào cũng sẽ bị khí Lôi đình ẩn chứa bên trong nó làm cho nổ tung. Có điều cái phù văn bên ngoài của nó có thể dựa vào nguyên khí và tâm niệm tác động để hấp thu lôi quang rồi sau đó có thể phóng ra đối địch. Chỉ trong tích tắc, Lạc Bắc liền cảm nhận được cái tiểu chùy màu tím là thứ gì. Đây là một thứ pháp bảo có thể tích tụ lôi quang, khi đối địch có thể phóng ra lôi điện. - May là pháp bảo này lâu rồi không có ai dùng, nếu không vừa rồi ta đã bị nổ cho chết. Lạc Bắc toát mồ hôi lạnh. Hắn có thể cảm nhận được cái tiểu chùy màu tím chỉ cần có chân nguyên của người thi pháp tác động là sẽ phóng ra. Vừa rồi, khi chân nguyên của Lạc Bắc xông vào, may là bên trong tiểu chùy không có nhiều Lôi điện nên một chút chân nguyên của hắn không bị nổ tung. Nếu không chỉ một lần thử đó cũng làm cho lôi quang trong cái tiểu chùy nổ tung. - Muốn dùng cái pháp bảo này thì chỉ cần sử dụng nguyên khí và tâm niệm bao quanh cái phù văn kia rồi đưa lên trời cao hấp thu khí Lôi đình. Tới khi đối địch chỉ cần thả ra giống như ngự kiếm, sau đó nhắm chuẩn vị trí của đối phương rồi dùng chân nguyên tác động thì lôi điện sẽ nổ tung. Lạc Bắc cẩn thận trở về chỗ của mình đồng thời hiểu được cách sử dụng cái tiểu chùy. Nhưng đồng thời hắn cũng biết sau này những pháp bảo không biết phẩm chết thì không được thử bừa bãi. Nếu không sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng. Một trận chiến với người của Ma gia khiến cho Lạc Bắc thu được rất nhiều kinh nghiệm. Tu đạo thuần túy và tu luyện lực lượng cùng với đối địch là mấy cái khái niệm hoàn toàn khác nhau. Giống như Nguyên Thiên Y hiểu được quy luật vận hành của thiên đạo chính là cá lớn nuốt cá bé. Lạc Bắc dưới sự ảnh hưởng của y nên khi tu luyện pháp thuật cũng chỉ nghĩ xem đối địch như thế nào. Cứ như vậy trong tình trạng tu vi ngang nhau, truyền nhân của La Phù so với những môn phái sống an nhàn còn mạnh hơn nhiều. Một tia sáng màu tím từ cửa sổ phòng của Lạc Bắc xuyên thẳng lên trời cao. Đó là do Lạc Bắc thử dùng cái pháp bảo thu khí Lôi điện. Trước đây, nếu ngự kiếm, Lạc Bắc có thể khống chế trong phạm vi trăm trượng. Tuy nhiên pháp bảo cũng không thể so được với phi kiếm, phù văn pháp trận của nó còn có thể hấp thu chân nguyên và tâm niệm. Lạc Bắc khống chế cái tiểu chùy màu tím xông thẳng lên trời cao, xuyên qua tầng mây thật đầy tới tận trong đám mây đen, xung quanh toàn là những tia chớp tản ra khí Lôi đình. Pháp trận trên tiểu chùy lưu chuyển bảo vệ tâm nhiệm và chân nguyên của Lạc Bắc đồng thời hút khí Lôi đình ở xung quanh. - Lôi quang thế này so với pháp quyết Ngũ Lôi của Tằng Nhất Thành lơi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, bốn người chúng ta không có pháp bảo gì phòng hộ. Tu vi người của Ma gia cao hơn chúng ta nhiều vì sao lại không sử dụng pháp bảo này? Dùng cái pháp bảo này làm cho lôi điện bùng nổ, bốn người chúng ta chỉ sợ mất đi sức chiến đấu, cho dù không chết cũng bị thương. Vừa tiếp tục để cho cái tiểu chùy hấp thu khí Lôi Đình, Lạc Bắc vừa nghĩ như vậy. Hắn không hiểu được chuyện đó nhưng lại không ngờ được rằng kiếm quyết của Thục Sơn có rất nhiều. Thứ pháp quyết để cho tinh thần kết nối với pháp bảo cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên những môn phái bên ngoài cũng không có những pháp môn như vậy vì thế mà người của Ma gia mặc dù biết được đây là pháp bảo gì những cũng chưa chắc sử dụng dễ dàng như hắn. Mà cho dù có pháp môn kết nối với pháp bảo mà không chắc chắn thì cũng không dám sử dụng chân nguyên để thử. - Ngay cả mấy tên tiểu tử chưa tới cảnh giới ngự kiếm mà cũng không xử lý được. Trong lúc Lạc Bắc đang khống chế tiểu chùy ph lên trời cao hấp thu khí Lôi đình thì tại chỗ bốn người họ đánh chết người của Ma gia và hai con Đồng giáp thi có một người che mặt mặc chiếc áo choàng xám đang đứng. - Vốn định để cho Ma gia các ngươi ra tay trước để Thục Sơn có điều tra ra được thì có các ngươi chết thay. Nhưng không ngờ các ngươi lại là thứ rác rưởi như thế này, còn lãng phí ta phải dùng Thi thần đại pháp để giao dịch. Đứng im lặng một lúc, người đó cất tiếng cười âm hiểm: - Vốn định đợi khi ngươi giao Tam Thiên Phù Đồ cho ta rồi giết ngươi thu hồi lại Thi thần đại pháp nhưng hiện tại ngươi đã chết thì ta sẽ tự tay đoạt lại từ mấy đứa nhóc con đó. " Soạt!" Một bóng người màu xám từ trên cao rơi xuống đường kéo theo một cơn lốc thổi tắt ánh sáng của mấy cái đèn lồng treo trước những ngôi nhà. Đột nhiên nổi gió khiến cho đèn bị tắt, theo cách nói của người trong thế gian thì đó là cảnh tượng có quỷ xuất hiện. Lúc này lại đang vào đêm khuya nên không có một người nào dám ra xem. - Trấn Ngọc Tỉnh cách núi Long Hổ không xa, nằm trong khu vực của Long Hổ. Cái tên khó giải quyết ở Long Hổ sơn vốn không có qua lại gì với sư tôn, nên không nể mặt sư tôn. Ta muốn làm chuyện gì thì cũng phải nhanh chóng một chút, tránh lôi bọn họ tới. Người che mặt đội nón trúc, mặc áo choàng xám điều tức một chút rồi mới từ từ bước đi, quan sát xung quanh. Có thể thấy lời nói của người này mặc dù ngông cuồng nhưng làm việc lại hết sức cẩn thận. Y mới ngự không tiêu hao một chút chân nguyên nhưng cũng đã điều tức để tính toán tiếp. - Mấy tên tiểu bối Thục Sơn quả nhiên là không có kinh nghiệm, tập trung lại một chỗ thật ra đỡ cho ta phải tìm. Cái nơi này linh khí loãng mà cũng muốn hấp thu linh khí. Cái loại tu vi thấp thế này chắc chắn là ỷ vào phi kiếm sắc bén mới tiêu diệt dược Ma Chung Văn. Chỉ mới quan sát một chút, người này đã nhận ra vị trí của đám người Lạc Bắc đồng thời nghĩ ra nguyên nhân bọn họ có thể đánh chết được người của Ma gia. Nhân lúc đêm tối, người mặc áo choàng xám lặng yên tới sau căn nhà trọ của Lạc Bắc rồi lấy từ trong cái bọc nhỏ một lá cờ màu hồng. Lá cờ đón gió liền dài ra, hóa thành một lá cờ lớn dài một trượng hai. Cán cờ màu đen lạnh như băng chẳng khác nào được làm từ thép. Không có gió nhưng lá cờ vẫn bay phần phật, trên mặt tản ra ánh sáng màu hồng chiếu sáng thân thể của người mặc áo choàng xám. Ngay sau đó một đám khô lâu xuất hiện tản ra những trận gió âm dường như đang sống lại. - Đi. Người mặc áo choàng xám chỉ một cái. Lá cờ rung nhẹ rồi ngưng kết xung quanh người y mấy trăm ánh lửa màu hồng. - Tại sao lại có pháp lực dao động mạnh như thế này? Lúc này, Lạc Bắc vừa mới thu hồi tiểu chùy màu tím, còn chưa kịp quan sát xem nó có thay đổi gì không thì trong lòng cảm nhận được một thứ nguy hiểm giống như cái cảm giác bị độc xà ở La Phù rình rập. " Xèo!" " Xèo"... Lạc Bắc vừa mới bật dậy thì nghe được vô số âm thanh giống như nước sôi dội lên mặt băng khiến cho mặt băng xuất hiện những lỗ thủng. Nghe thấy những âm thanh từ sau nhà trọ, Lạc Bắc mới đẩy mạnh cửa sau thì thấy có mấy trăm tia sáng màu hồng lao tới xuyên qua một loạt căn phòng. Mấy trăm tia sáng đó không ngờ xuyên qua vách tường một cách nhẹ nhàng để lại vô số lỗ thủng màu đen. Mà những người ở trong những căn phòng đó không hề có tiếng kêu, hiển nhiên là đang ngủ bị tia sáng đó xuyên thủng người rồi chết.