Tuy nhiên hiện tại tấm tinh đồ này có nhiều chỗ bị mất. Như vậy những chỗ có thể đi qua thì có những nguy hiểm chưa biết. Thậm chí quan trọng nhất là không phân biệt được phương hướng, có khả năng bị lạc.
Cho dù tu vi của Lạc Bắc có cao tới đâu thì một khi bị lạc ở đây cũng chỉ có một con đường chết. Cái thế thân của Hoàng Vô Thần mạnh như vậy mà vào lúc này còn không biết đang ở chỗ nào, chẳng hay đã chết hay chưa?
Lúc trước chắc chắn Nhan Thọ Sơn có xem qua tấm bản đồ này. Tuy nhiên y không nhắc tới rõ ràng là cố tình giấu diếm để cầu sống.
- Muốn đi vào trong này chỉ có thể đi qua Tử kim vẫn tinh đái, nếu không rất dễ bị lạc. Chỉ có điều chẳng may gặp phải Tử Kim xạ lưu, Yêu vương liên thai không biết có chịu được không.
Lạc Bắc nhíu mày.
- Trong đó nói, cũng không chắc gặp phải Tử kim xạ lưu. - Sắc mặt Nhan Thọ Sơn tái nhợt nhìn Lạc Bắc nói:
- Nếu Yêu vương không có Thần kiêu pháp giới, ta cũng không dám nhắc tới Tử kim vẫn tinh đái. Yêu vương liên thai có Thần kiêu pháp giới, đi vào Tử kim hư không ít nhất không lo tới tính mạng.
- Thần Kiêu pháp giới? - Lạc Bắc cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc lập tức rời mắt khỏi tấm tinh đồ mà nhìn Nhan Thọ Sơn.
Trên mặt Nhan Thọ Sơn mồ hôi lạnh giống như một con giun, ngoằn ngoèo chảy xuống.
Trong ngày hôm nay, Nhan Thọ Sơn cũng đã không biết chảy bao nhiêu lần mồ hôi lạnh. Trong lòng y hiểu rất rõ ràng rằng cho dù lúc này mình có nói rõ nguyên nhân là gì, thì đúng là ngay từ đầu y đã cố ý che giấu điểm ấy.
Trên tấm bản đồ tàn phá, tử kim sao băng thoạt nhìn cũng chẳng qua là một điểm mỏng manh, nhưng thực tế chiều dài và độ dày của nó cũng giống như lời Đông Nhan nói, ít nhất cũng vượt qua mười dặm. Nếu muốn vượt qua tử kim sao băng mà nói..., chỉ sợ ít nhất phải vượt qua khoảng cách mấy ngàn dặm.
Bên trong Tử Kim Hư Không lực từ các tinh cầu trên trời so với mặt đất hoàn toàn khác nhau. Mặc dù Hắc mộc chỉ nam xa là một cái pháp bảo chỉ chỉ phương vị nhưng ở trong hư không loạn lưu cũng căn bản nảy sinh không bao nhiêu tác dụng.
Thời thượng cổ nghe nói người tu đạo từng chế ra một loại pháp bảo là Tử Vi Thiên Đấu, có thể chỉ phương hướng ở trong hư không loạn lưu. Nhưng loại Tử Vi Thiên Đấu này không có lưu truyền tới nay. Không có loại pháp bảo này, căn bản không thể vượt qua mấy ngàn dặm mà vẫn nắm chắc chuẩn xác phương vị.
Cho nên giờ phút này mặt Nhan Thọ Sơn trắng bệch, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mấy người Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
Nhưng ánh mắt của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng chuyển từ y sang tay Lạc Bắc.
Cái nhẫn được hoàng đế Vương Lăng nước Vân Điền cho là thánh vật, của cung phụng Thần Kiêu Vương đang đeo tại ngón trỏ tay trái của Lạc Bắc.
Trên mặt chiếc nhẫn này, lóe lên kim quang màu đen, hoa văn uốn khúc giống như tấm màn huyền ảo. Ở giữa có một viên bảo thạch màu đỏ, lóe lên hồng quang thần bí.
"Thần Kiêu Pháp Giới", Lạc Bắc lặp lại một lần tên chiếc nhẫn rồi nhìn Nhan Thọ Sơn. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn:
- Ngươi biết lai lịch chiến nhẫn này?
Bất ngờ nghe được thanh âm không có chút phẫn nộ nào của Lạc Bắc, Nhan Thọ Sơn có chút kinh ngạc. Nhưng y vẫn như trước không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Bắc, mà nhìn chiếc nhẫn trên tay Lạc Bắc, gật gật đầu nói,
- Trong giảm bảo bí lục có ghi lại món pháp bảo này. Đây là pháp bảo củaThần Kiêu Vương, Thần Kiêu Pháp Giới.
Lạc Bắc nhìn Nhan Thọ Sơn nói:
- Chiếc nhẫn này có công dụng và sử dụng như thế nào, trong giám bảo bí lục cũng có ghi lại không?
Nghe Lạc Bắc nói vậy, Nhan Thọ Sơn há to miệng ngẩng đầu lên, nhưng không có trả lời ngay vấn đề của Lạc Bắc, mà là không kìm nổi hỏi:
- Ngươi..Ngươi không biết công dụng của Thần Kiêu Pháp Giới?
Ở trước mặt Nhan Thọ Sơn, Lạc Bắc cũng không cần giấu diếm cái gì, gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta tuy có được đồ vật này của Thần Kiêu Vương, nhưng đối với Thần Kiêu Vương cũng biết không nhiều lắm. Hoàn toàn không biết cái đồ vật này công dụng và sử dụng như thế nào.
"..." Hai hàng lệ già của Nhan Thọ Sơn thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống. Vốn chỉ là một thanh hoàng sa thần đao, y cũng không có ý định tấn công Lạc Bắc. Dù sao thì y cũng nhận ra được Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều có tu vi vô cùng cao, nếu động thủ mà nói thật sự rất nguy hiểm ... Nhưng chính vì cái Thần Kiêu Pháp Giới, y mới quyết định phải tìm phú quý từ trong gian khó, vì chiếc nhẫn này, mà húc phải một tấm sắt như Lạc Bắc. Nhưng Lạc Bắc có chiếc nhẫn này, không ngờ lại không hề biết một chút công dụng của nó!
Nhưng càng làm cho Nhan Thọ Sơn suýt chút nữa phải phun ra một búng máu đó là Đông Nhan liếc nhìn sắc mặt của y so với khóc còn khó coi hơn, cũng phải bật cười,
- Chẳng lẽ ngươi vì cái đồ vật này mà âm thầm hạ thủ đối với chúng ta chứ?"
"Ta bóp chết các ngươi! Ta bóp chết tổ tông các ngươi!" Nhan Thọ Sơn nhịn không được muốn phát tiết ra rồi, nhưng y vẫn không dám nói những lời đó ra, chỉ là vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn, gật gật đầu.
"Ha ha", lúc này cả Thải Thục cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết đều không nhịn được cười rộ lên.
"Ha ha", Đông Nhan lại không kìm nổi cười ha hả,
- "Nhan đại lão bản. Xem ra ngươi và Lạc Bắc thật có duyên, ngươi nhất định phải nói cho hắn biết lai lịch rõ ràng của cái đồ vật này. Được rồi. Nói nhanh xem cái đồ vật này là dạng pháp bảo gì. Ta sẽ chăm chú lắng nghe đấy.
"Hữu duyên cái quỷ gì! Ta chửi tám đời tổ tông các ngươi, để cho ta đụng vào bốn ôn thần các ngươi!" Nhan Thọ Sơn dường như bị đùa bỡn tới mức không còn hình dáng một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ nữa, lại không kìm nổi trong lòng. Nhưng y vẫn như trước không dám làm trái điều gì, nhanh chóng trở lại hình dáng bình thường, sau khi mắt trở lại màu đen liền nói:
- Thần Kiêu Vương là một tán tu cực kỳ lợi hại vào bảy tám trăm năm trước, nghe nói tu vi đã vượt qua một tầng Thiên Kiếp. Hơn nữa trình độ luyện chế pháp bảo cũng là số một số hai. Cái Thần Kiêu Pháp Giới này, do Thần Kiêu Vương tự mình luyện chế ra. Nó là một kiện pháp bảo cực kỳ nổi danh, còn có tên là hóa thần pháp giới. Sự thần diệu lớn nhất của món pháp bảo này là, có thể hóa ra một phân thân giống mình như đúc, chỉ có điều tu vi của phân thân thì khác.
"Thần Kiêu Vương lại là một tán tu có tu vi đột phá nhất trọng Thiên Kiếp ư? Hơn nữa còn giống Bích Căn Sơn chân nhân, đều là một cao thủ luyện khí đứng đầu."
"Thần Kiêu Pháp Giới, có thể hóa ra một phân thân giống mình như đúc ư?"
Lạc Bắc lập tức nghĩ đến Hoàng Vô Thần của Côn Luân có cái thế thân với lực chiến đấu cực mạnh.
Lúc này Nhan Thọ Sơn tiếp tục nói tiếp:
- Thần Kiêu Vương luyện chế món pháp bảo này, nghe nói là được một môn phái thượng cổ tên là Hóa Thần Tông gợi ý. Môn phái thượng cổ Hóa Thần Tông kia chuyên tu luyện thứ pháp thuật có thể biến ra một cái thân thể. Chỉ cần một tia thần niệm bám trên y phục thân thể, là có thể sử dụng nhục thể một cách bình thường, người bên ngoài căn bản không phân biệt được cái nào là bản tôn, cái nào là phân thân.
"Giới tu đạo thượng cổ có các loại pháp thuật phong phú. Biến ra một cái phân thân, giống như là biến ra một Nguyên Anh, giống như thân ngoại hóa thân. Nhưng thân ngoại hóa thân và Nguyên Anh đều là do chân nguyên ngưng luyện. Thứ pháp thuật của Hóa Thần Tông có thể biến ra phân thân là thân thể. Cái này lại hoàn toàn khác." Lạc Bắc xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Nhan Thọ Sơn nói tiếp:
- Món pháp bảo này của Thần Kiêu Vương có thể biến ra một thân thể giống như bản tôn. Ở những nơi nguy hiểm, có thể sử dụng cái thân thể này đi trước. Khi sử dụng cái thân thể giống như thân thể của chính mình, không có khác biệt gì cả. Cái phân thân đó nhìn thấy cái gì cũng chẳng khác gì chính mình nhìn thấy.
"Đây quả thực là một kiên pháp bảo bảo mệnh tốt nhất!"
Vừa nghe Nhan Thọ sơn nói ra những lời này, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết, Thải Thục, Đông Nhan, lập tức đều hiểu tại sao y muốn có cái pháp bảo này. Đồng thời bọn họ cũng lập tức hiểu được, tại sao y biết rõ gặp nguy hiểm, còn muốn từ trong gian khó cầu phú quý, cướp đoạt món pháp bảo này.
Món pháp bảo này có tác dụng đối với người tu đạo thật sự là quá lớn.
Lấy Nhan Thọ Sơn làm ví dụ. Nếu có món pháp bảo nà có thể biến ra một phân thân giống bản tôn, tiến vào Nam Thiên Môn tìm kiếm bí mật, mà không sợ chết ở bên trong.