Chương 14: Tử Uyên cấm kỵ, thoát thai hoán cốt.

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:16:52

Một cái thác nước giống như một con rồng màu trắng từ trên cao đổ xuống giống như vạn mã mất cương đang lao đi. Đứng trước khung cảnh tự nhiên hùng vĩ, con người rất dễ dàng sinh ra cảm khái bản thân thật nhỏ bé. Nhưng càng như vậy, một số người lại càng muốn vượt lên, nắm lấy thiên uy trong tay. Nắm lấy sinh tử của mình. Lạc Bắc nhìn cái thác nước ở xa, có thể thấy được dưới cái thác nước là một cái hồ sâu, trông giống như một cái miệng khổng lồ bất cứ lúc nào cũng có thể há miệng mà nuốt chửng còn người, so với cái thác nước kia còn hiểm ác hơn nhiều. Chỗ của hắn đứng nằm bên cạnh một cái vách núi, cách thác nước không xa lắm. Trước mặt có một cái vực sâu không thấy đáy. Đối với con người mà nói thì điều đáng sợ nhất không phải là cái nhìn thấy được mà là cái mà mình không thể nhìn thấy, không thể chạm vào được nó. Hiện tại, cái vực sâu trước mặt Lạc Bắc chính là như thế. Nhìn bóng tối dưới sâu khiến cho Lạc Bắc không biết được cái vách núi này cao tới bao nhiêu. Cái vực sâu bị bóng tối bao phủ chẳng khác gì một con quái thú đang ngủ đông. Mà càng khiến cho con người ta run sợ đó là vực sâu trước mặt lại có một làn sương mù màu vàng. Đó chính là biểu hiện chướng khí có độc của La Phù. Vì vậy mà Lạc Bắc không biết được cái vực này sâu bao nhiêu. Gió núi thổi qua người khiến cho bộ quần áo mỏng manh bay phần phật còn Lạc Bắc thì rét tun. Không thể ngăn được sự sợ hãi một phần cũng là do tu vi của Lạc Bắc đã bị Nguyên Thiên Y phế bỏ toàn bộ. Kim Dịch Ngưng đan do Lạc Bắc đã trải qua thử thách sinh tử mà tu thành đã không còn lại một chút gì. Ngay cả chút dược lực của cỏ Tiêu Tây cũng biến mất. Hiện tại, Lạc Bắc có thể nói là một thiếu niên trói gà không chặt. Vì vậy khiến cho hắn không chịu nổi với gió núi La Phù. Nhưng Nguyên Thiên Y vẫn thản nhiên đứng bên vách núi mà hỏi Lạc Bắc: - Lạc Bắc! Ngươi có biết vì sao người tu đạo có hàng nghìn hàng vạn nhưng không có mấy người có thể đạt tới độ cao như ta không? Nếu người khác mà nói những lời này thì chắc chắn sẽ bị hiểu thành hai chữ tự sướng nhưng Nguyên Thiên Y thì không liên quan. Lạc Bắc hơi rùng mình rồi trả lời: - Bởi vì do công pháp tu luyện và cơ duyên? - Không. - Nguyên Thiên Y đứng trong cơn gió đêm lạnh thấu xương mà lắc đầu: - Bởi vì chỉ có rất ít người dám khiêu chiến với sinh tử. Con đường tu đạo vốn là chuyện nghịch thiên để nắm vận mệnh của mình trong tay. Nếu không dám khiêu chiến với giới hạn sinh tử thì làm sao có thể ngộ được đạo một cách thực sự, có thể nắm được lực lượng chân chính? Đó cũng là lý do mà những người mơ ước tới pháp bảo và công pháp của La Phù chúng ta không thể hiểu nổi tại sao La Phù chúng ta lại đứng phía trên bọn họ. Nguyên Thiên Y từ từ đưa một cái bình cổ dài trong tay cho Lạc Bắc: - Uống xong cái bình nước thuốc này, ngươi từ đây nhảy xuống dưới đi. Lạc Bắc nhìn Nguyên Thiên Y rồi gật đầu, không hề do dự ngửa cổ uống hết chỗ nước thuốc màu hồng xanh đan tản ra mùi thơm, sau đó tung người nhảy xuống dưới vực sâu không thấy đáy. Vào lúc này, mặc dù trong mắt Lạc Bắc có chút sợ hãi, nhưng vẫn ẩn chứa cả sự cứng cỏi quyết đoán mà không hề có lấy một chút nghi ngờ. Chỉ có người như vậy mới có tư cách trở thành truyền nhân của La Phù. - Lão Triệu Nam! Có lẽ hắn có thể vượt qua được ta. Nhìn Lạc Bắc rơi vào trong chướng khí, ánh mắt của Nguyên Thiên Y hiện lên một sự kiêu ngạo. Quan sát bóng đêm đang bao phủ La Phù, Nguyên Thiên Y khẽ thở dài. Bởi vì y biết cứ như vậy, Lạc Bắc không biết sẽ phải gặp được sự đau khổ không thể tưởng tượng được, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Lạc Bắc từ trên cao rơi xuống với tốc độ cực nhanh làm cho hồn phách của hắn tưởng chừng như thoát ra ngoài. Còn chưa chạm đất, mới chỉ chạm vào làn chướng khí kia, cơ thể của Lạc Bắc đã cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc. Càng rơi xuống dưới, không ngờ chướng khí lại càng dầy thêm. Nơi đây chính là Tử Uyên cấm kỵ, là chỗ dơ bẩn nhất của La Phù, tuy nhiên cũng là chỗ mà linh khí đậm nhất. Linh khí của trời dất tẩm bổ vạn vật. Linh khí đậm như thế này, lại không có dấu hiệu của con người khiến cho bốn phía vách núi xuất hiện rất nhiều loại cây thuốc. Trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu loại dược thảo nếu người khác nhìn thấy sẽ điên cuồng lại bị thối rữa ở đây. Nếu là một nơi khác, thì một cái nơi đầy linh dược như thế này chắc chắn phải gọi nó là tiên cảnh. Tuy nhiên La Phù vốn là một nơi nóng ẩm, hơn nữa dưới vực sâu lại không có lối thoát khiến cho khí bẩn tích tụ trong này không ra ngoài được làm cho đám cỏ thuốc kia vừa có đặc tính như cỏ tiêu tây lại có chút độc tính. Chỉ cần tiếp xúc với máu thịt đã khiến cho con người ta gục xuống, phi điêu rơi xuống đất. Nơi đây thực sự trở thành vùng đất chết. Linh khí dầy đặc trong trời đất và khí dơ bản, hai cái thứ đối lập nhau lại quyện cùng một chỗ, tạo thành sự độc đáo của La Phù. Mà toàn bộ đáy vực thì do dược thảo thối rữa mà tạo thành một lớp bùn. Cái lớp bùn do vô số linh dược, cây cối và chim chóc thối rữa tạo thành đó mặc dù ẩn chứa vô số dược lực nhưng tốt quá lại hóa hại. Cho dù là nhân sâm hay chu quả thì dược lực cũng chỉ tới một mức độ nhất định, nếu không có khả năng chịu được thì đối với cơ thể con người mà nói đó chính là kịch độc. Huông chi trong đó còn có vô số dược lực của các loại cỏ độc mà các vị đại sư chế độc ao ước. Có thể nói bên dưới chẳng khác gì một bát cháo nóng đang lục bục, nổi lên hững bọt khí, tuy nhiên lại độc vô cùng. Cho dù là Lạc Bắc có tính cách cực kỳ cứng cỏi thì khi rơi xuống, vừa mới chạm vào lớp bùn đó cũng phải kêu lên thảm thiết. Hai chân của hắn vừa mới chạm vào lớp bùn gần như lập tức thối rữa, chỉ còn xương trắng. Rồi toàn thân Lạc Bắc lập tức chìm xuống lớp bùn. Nước bùn tản ra mùi tanh tưởi nhanh chóng tràn vào miệng mũi của hắn. Trong nháy mắt, da thịt trên người Lạc Bắc, thậm chí là nội tạng bên trong cũng bắt đầu thối rữa, nhưng cùng lúc đó thứ nước thuốc màu hồng lục mà Lạc Bắc đã uống tước đó cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Thương Dương giác là thần thú thượng cổ, chỉ cần một chút bột phấn của nó là có thể giải được bách độc, tạo máu và sự sống. Hải Vương huyết ngọc là tủy của giao trong trong biển, chỉ cần một ít là có thể kéo dài tuổi thọ, khiến cho thân thể có được khả năng chữa trị kinh người. Hiện tại một cái Thương Dương giác và đầy đủ Hải Vương huyết ngọc được điều chế thành thuốc trong cái bình nhỏ đó. Ngoài ra bên trong đó còn có vô số những thứ mà con người không biết nhưng lại có hiệu quả cực lớn của bí thuật miêu cương. Khi tử khí và dược lực kịch độc trong cấm kỵ tử uyên bắt đầu khiến cho thân thể và xương cốt của Lạc Bắc thối rữa thì bí thuốc nghịch thiên cũng bắt đầu nhanh chóng đẩy kịch độc ra khỏi cơ thể của Lạc Bắc cùng với khí dơ bẩn, loại trừ dược lực vô ích, hóa thành dược lực có ích cho mình dùng. Bằng mắt thường có thể thấy được nó đang từ từ cải tạo thân thể, cốt cách, huyết mạch và da thịt của Lạc Bắc. Đây là cảnh tượng vô cùng thê thảm, cho dù là ở luyện ngục cũng không thể nhìn thấy. Bằng với tốc độ thối của da thịt rồi lại như sinh ra từ trong mộng. Mà kinh mạch thường thường vừa mới được sinh ra thì lại bị dược lực xâm nhập khiến cho thối rữa. Cảnh tượng này giống như một người đang đau khổ giãy giụa trong bể khổ. Đây mới thực sự là thứ đau khổ nơi luyện ngục. Tại sao hắn lại lựa chọn sự đau khổ như vậy? Hơn nữa nếu hắn đã lựa chọn như vậy thì sau này có khả năng còn phải chịu đựng sự đau khổ nhiều hơn nữa. Không ai biết được trong tâm của thiếu niên cứng cỏi đó đang nghĩ gì. Hay là cũng giống như con chó hoang không hề cầu xin người khác thương hại mà chỉ muốn nắm lấy mạng sống của mình? Không một ai có được câu trả lời. Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết rồi bị bùn đen bao phủ, Lạc Bắc không chịu nổi nữa mà ngất đi. Tuy nhiên ở trong vũng bùn đầy chướng khí, hai loại dược lực vẫn còn đang giằng co với nhau. Bởi vì trong thế gian gần như không có người nào có thể tìm được Thương Dương giác và Hải Vương huyết ngọc giống như Nguyên Thiên Y, vì vậy mà thứ thuốc bí truyền của người Miêu từ lâu đã không xuất hiện. Còn trên văn tự bằng chữ thổ ngữ độc đáo của người Miêu thì chỉ ghi lại một lời dẫn. Sau khi chế được thành công loại thuốc này có thể tìm tới nơi ẩn chứa dược lực càng nhiều thì kinh mạch của người đó được cải tạo lại càng thêm nghịch thiên.