- Ô Đàm kim ma lang chiến xa còn có công hiệu thần diệu tới vậy hay sao?
Đám người Lạc Bắc không nghe Bích Căn sơn nhân nói chuyện với Thái Thúc cho nên khi lão vừa mới dứt lời tất cả đều kinh ngạc.
- Cái đó có gì mà thần diệu, chỉ là một chút thủ đoạn xé rách không gian, di chuyển ngàn dặm mà thôi. - Bích Căn sơn nhân đảo cặp mắt trắng dã, không thèm giải thích.
- Lạc Bắc! Bích Căn sơn nhân đã nhận ra trong chiến xa không hề có tiểu thiên thế giới mà chỉ có một cái trận pháp xé rách không gian, kết nối với một chỗ khác mà thôi. - Thái Thúc nghe Bích Căn sơn nhân nói liền quay sang giải thích với đám người Lạc Bắc.
- Hóa ra Ô đàm kim ma lang chiến xa có thể phóng ra một trăm con ma lang là nhờ có cái trận pháp đó chứ không phải ẩn chứa một cái thế giới nhỏ bên trong.
Lạc Bắc hết sức thông minh nên hiểu ra ngay.
Hóa ra trên cái chiến xa Ô Đàm Kim ma lang chỉ có cái trận pháp cùng loại với cái trận pháp ra vào cái động này. Chỉ có điều, trận pháp ra vào động lợi dụng địa mạch, linh khí của trời đất, còn Ô Đàm Kim ma lang chiến xa thì ngưng tụ cái trận pháp vào trong pháp bảo. Nếu bàn về sự huyền ảo thì trận pháp của Ô Đàm kim ma lang chiến xa cao minh hơn cái trận pháp ra vào động này rất nhiều.
Nếu tu luyện tới Nguyên Anh đại thành hay cảnh giới hóa thân đại thành, lực lượng chân nguyên của người tu đạo có thể xé rách hư không mà biến mất, sau đó xuất hiện cách đó cả ngàn dặm. Cái trận pháp kết nối từ mặt đất xuống cái động này và trận pháp trên chiến xa Ô Đàm Kim ma lang cũng có công hiệu như vậy.
Còn thế giới nhỏ ẩn chứa bên trong thì lại khác. Phương pháp tạo ra nó không phải là xé rách hư không mà phải sử dụng pháp lực rất lớn để tạo ra một cái động trong hư không.
Pháp thuật dễ dàng nhất đó là phá hoại còn khó nhất là sáng tạo.
Trong điển tịch của Mật tông thì pháp lực mạnh nhất đó là lực sáng tạo, chỉ một niệm sinh ra một thế giới chứ không phải lực phá hủy.
Chỉ có chân tiên độ kiếp thực sự mới có thể sử dụng pháp lực mà sáng tạo ra một cái thế giới nhỏ từ hư không. Vì vậy mà lúc trước Bích Căn sơn nhân nghĩ tới cái trận pháp sáng tạo tiểu thiên thế giới đúng là so với trận pháp truyền tống thì huyền diệu hơn nhiều. Chưa nói trong cái động này trận pháp nhiều như vậy, đối với loại trận pháp truyền tống, Bích Căn sơn nhân cũng có biết vì vậy mà khi lão phát hiện ra trận pháp trong chiến xa không phải thứ trận pháp mà lão hy vọng thì vô cùng thất vọng. Với tính tình si mê luyện khí tới phát cuồng như lão thì đúng là rất khó chịu đối với việc này. Cho dù Ô Đàm Kim ma lang chiến xa cũng là một loại pháp bảo có uy lực cực kỳ mạnh.
- Lão có thể làm cho trận pháp trong Ô Đàm Kim ma lang chiến xa kết nối với nơi này? Cái trận pháp trong Ô Đàm Kim Ma lang chiến xa có thể đưa người chạy trốn hay không hay chỉ có thể truyền tống người từ đây tới nơi người thi triển pháp thuật? - Suy nghĩ một lúc, Lạc Bắc liền hỏi Bích Căn sơn nhân:
- Cái trận pháp này có thể xuyên qua Thập vân lạc tiên đại trận?
Bích Căn sơn nhân liếc Lạc Bắc:
- Cái trận pháp này chỉ có thể truyền tống tới nơi người thi triển pháp thuật chứ không có cách này chạy trốn. Thập vân lạc tiên đại trận cũng không ngăn cản lực hư không. Cái trận pháp này xuyên qua hư không nên đương nhiên có thể vào được. Ta đã nói như vậy là có cách để cho cái pháp bảo này kết nối với nơi đây, thoải mái truyền tống người tới đó. Chỉ có điều khí âm lệ trong chiến xa quá nặng, xung khắc với khí huyết của con người. Nên khi truyền tống sẽ bị mất một chút chân nguyên mà thôi.
- Được.
Lạc Bắc gật đầu, đứng dậy nói với Cầu Thương Dương:
- Cầu Thương Dương! Ngươi giúp ta nói với Lâu Dạ Kinh chuẩn bị ba ngày sau thì gặp.
Lạc Bắc dự tính chỉ cần ba ngày là Thi thần của mình có thể hấp thu tất cả âm khí trên Diễm La thiên ma chung khiến cho lực lượng âm nguyên trong người nó tăng thêm một bước.
- Ly Nghiêu Ly! Các ngươi nhân cơ hội ba ngày mà tu luyện cho kỹ. Ba ngày sau, chúng ta đi gặp đám người Nại Hà Ma cung.
- Tịch Tây Nguyên! Các ngươi truyền tin Thất Hải Yêu Vương thú xuất hiện ra ngoài để xem trong mấy ngày này có Yêu tộc khác tới đây hay không...
Sau khi lệnh Cầu Thương Dương trả lời Lâu Dạ Kinh, Lạc Bắc liền nhanh chóng ra lệnh cho người khác.
Đánh hay là hòa thì phải xem Nại Hà Ma cung như thế nào.
Sáng sớm, trên mặt biển hết sức tĩnh lặng, chỉ có một chút ánh sáng trải rộng khắp mọi nơi khiến cho nó thêm lấp lánh.
Một chiếc Xích Huyết Ngô chu lướt nhanh trên mặt biển. Lạc Bắc, Thái Thúc, Ly Nghiêu Ly, Thi thần phủ kín bởi chiếc áo choàng đen và một người tên là Hạnh Hiên của tộc Long Nghê đứng trên chiếc thuyền.
Lạc Bắc vẫn mang theo chiếc mặt nạ mặc quần áo màu vàng kim. Còn Thái Thúc thì mặc bộ trang phục Thái Hư nghê y, khuôn mặt được che bởi một chiếc khăn lụa trắng nhìn hết sức thần bí.
Xích Huyết ngô chu đang lướt nhanh trên mặt nước thì nước biển trước mặt đột nhiên tách ra rồi có hai bóng người bay lên. Hai người đó là Tịch Tây Nguyên và một người tộc Long nghê.
- Yêu vương! Thập nguyên lạc tiên đại trận không có vấn đề gì. - Người tộc Long Nghê thi lễ với Lạc Bắc rồi lên tiếng.
- Trong vòng phạm vi bảy trăm dặm cũng không có người nào khác. Bọn họ cũng chỉ có ba người. - Tịch Tây Nguyên cũng lên tiếng.
- Chỉ có ba người thôi sao?
Lạc Bắc đứng trên Xích Huyết Ngô chu gật đầu rồi liếc mắt với Thái Thúc.
Thời gian ba ngày đã trôi qua. Ngày hôm nay chính là ngày bọn họ ước hẹn gặp mặt với đám Nại Hà ma cung.
Trong ba ngày qua, Nại Hà Ma cung đã thể hiện thành ý của mình rất nhiều.
Địa điểm Lạc Bắc và Nại Hà ma cung gặp nhau đã được thống nhất, nằm trên một hòn đảo cách Thương Lãng cung chừng sáu trăm dặm. Sau khi chọn được chỗ xong, Nại Hà ma cung liền bố trí Thập nguyên lạc tiên trận, còn để cho người tộc Long Nghê tới xem xét.
Cứ như vậy, cái địa điểm gặp gỡ và trận pháp cơ bản không hề có gì vướng mắc.
Ở trên biển, lại cách Thương Lãng cung không quá xa nên đối với bên Lạc Bắc là hết sức có lợi. Hơn nữa Tịch Tây Nguyên thống báo Nại Hà ma cung chỉ tới có ba người.
Lúc trước, họ còn tặng Thi thần đại đan khiến cho thực lực của Lạc Bắc tăng lên rất nhiều. Bất kể xét theo mặt nào thì Nại Hà ma cung cũng gần như không có âm mưu gì với Lạc Bắc mà dường như thật lòng muốn liên minh.
Lòng người độc ác còn hơn cả yêu ma.
Câu nói đó hoàn toàn in sâu trong đầu Lạc Bắc.
Những lời nói đó Nguyên Thiên Y đã từng nói với Lạc Bắc trên con đường lên Dược Vương tông. Việc cản đường đoàn xe, nếu Nguyên Thiên Y và Lạc Bắc chỉ là người thường thì đã bị tên thiếu niên của vương phủ kia sử dụng pháp thuật đánh chết.
- Bọn họ tới ba người, chúng ta đi năm người là được rồi.
Vì vậy mà Nại Hà ma cung có làm như vậy cũng không khiến cho Lạc Bắc lơ là. Sau khi phất tay một cái để cho Tịch Tây Nguyên và người tộc Long Nghê chui vào trong làn nước biển, Xích Huyết Ngô chu lại tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Với tốc độ của Xích Huyết Ngô chu, cái hoang đảo kia từ từ hiện lên trong tầm mắt.
- Đó là Lâu Dạ Kinh! Còn hai người kia không biết là ai.
Từ xa nhìn lại, đám người Lạc Bắc và Thái Thúc nhìn thấy trên hư không, cách hoang đảo chừng trăm trượng có ba người đang đứng.
Người mặc áo vàng đứng bên trái nhìn chừng ba mươi tuổi, ăn mặc theo kiểu văn sĩ, phong cách hết sức phóng khoáng. Y luôn nở một nụ cười như có như không, không hề giống với một người tu luyện pháp quyết Ma môn. Khuôn mặt của y cũng có phần tuấn tú, nếu ở trong thế gian có lẽ đã khiến cho rất nhiều thiếu nữ say đắm. Người này chính là Lâu Dạ Kinh đã tới định ngày hẹn với Lạc Bắc.
Đứng giữa là một nam tử mặc áo dài đen. Y quấn một cái đai lưng được khảm ngọc thạch màu đen. Mái tóc của y được búi lại, đầu đội mũ đạo quan như được chế tạo từ ô kim có khảm vài viên ãm não. Nam tử đó có gương mặt gày gò, chừng bốn, năm mươi tuổi, tuy nhiên từ y lại có thứ khí thế duy ngã độc tôn.
Mà người bên phải thì giống như Thi thần của Lạc Bắc. Y phủ một chiếc áo bào màu đen kín từ đầu tới chân, có phần hết sức quỷ bí.
Cả ba người đó không sử dụng pháp bảo hay pháp thuật gì đứng ở bên ngoài hoang đảo chờ đợi Lạc Bắc tới.
- Vị đạo hữu có uy thế như thế này nhất định là Thất Hải Yêu Vương.
Từ xa, nhìn thấy Xích Huyết Ngô Chu lướt sóng đến, Lâu Dạ Kinh liền tiến lên đón. Mà người lên tiếng đầu tiên chính là nam tử mặc áo dài đen đứng ở giữa.
- Tu vi của người này cao thật. Dường như còn trên cả Khuất Đạo Tử.