Bản thân Lạc Bắc cũng có cảm giác giống như kim đâm, toàn thân lạn toát. Chỉ có lúc chiến đấu với Kỳ Liên Liên Thành, Lạc Bắc mới có được cái cảm giác nguy hiểm như vậy.
Cái phản ứng đó chỉ sinh ra khi phải đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng.
Cái pháp bảo này đúng là có uy lực tiêu diệt hắn.
Đồng tử trong mắt Lạc Bắc co lại, gần như toàn thể trời đất chỉ còn có màu lam. Chân nguyên trong cơ thử của hắn lưu chuyển tới cực hạn giống như dòng nước lũ phun ra. Một đạo kiếm quang trong suốt xuất hiện trước mặt hắn đồng thời với cả một vầng sáng màu tím. Rồi cả hai lập tức bay thẳng về phía ngọn lửa màu lam.
Đạo pháp thuật này là một thứ pháp thuật khi Lạc Bắc tĩnh tu dưới Thông Thiên diệu thụ mới ngộ ra. Nó tập trung uy lực của ba loại pháp quyết Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, Tĩnh Niệm Thông Minh quyết và Phá Thiên Liệt.
Trong tình huống Lạc Bắc không có bản mệnh kiếm nguyên thì cái pháp thuật này là thứ có uy lực mạnh nhất của hắn.
Hiện tại Lạc Bắc có thể lĩnh ngộ và hiểu được nhiều cách thi triển pháp quyết nên mới sáng tạo ra được pháp thuật. Hắn đang từng bước tiến dần vào hàng ngũ tông sư. Lạc Bắc tu luyện công pháp thân thể thành thánh, tuổi thọ so với người khác lâu hơn nhiều. Với tuổi và tốc độ của Lạc Bắc hiện tại, cho dù tiếp theo tu vi không thể tăng lên nhưng sau mấy trăm năm, nói không chừng hắn có thể tổng hợp một số pháp quyết để tự sáng chế ra một bộ công pháp hùng mạnh.
Với tốc độ tăng tu vi của Lạc Bắc như hiện tại đúng là một thiên tài trong giới tu đạo, không ai có thể sánh kịp. Nhưng vào lúc này, vầng kiếm quang trong suốt bao phủ lôi quang va chạm với ngọn lửa kia lập tức bị đánh cho tan nát.
Lạc Bắc loạng choạng, trước mặt lại xuất hiện chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt. Từng đạo một liên tục vọt về phía ngọn lửa màu lam.
Cùng lúc đó, một vầng ánh sàng màu vàng xen lẫn màu trắng cũng từ miệng Thi Thần phun thẳng về phía ngọn lửa.
Chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt vừa mới va chạm lập tức vỡ vụn. Mà ngọn lửa kia cũng xuyên qua hơi thở của Thi Thần mà đánh trúng người nó.
Trên ngực của Thi Thần lập tức tỏa ra ánh sáng màu lam.
- Thân thể của Thi Thần cũng không chịu nổi.
Lạc Bắc và Thi Thần có mối liên hệ tinh thần rất độc đáo cho nên khi ngọn lửa màu lam mới tiếp xúc với ngực của Thi Thần, hắn cũng cảm giác được. Mặc dù Thi Thần chắn trước mặt nhưng cũng không chống nổi ngọn lửa màu lam.
Hiện tại thân thể của Thi Thần còn hơn cả thân thể Hỗn Nguyên kim thân của Lạc Bắc. Có thể nói cho dù bản tôn của hắn có ở đây cũng chưa chắc có thể chịu được.
Mặc dù bây giờ chỉ là phân thân nhưng ngày khai sơn lập phái sắp đến, nếu như phân thân bị đánh chết thì Lạc Bắc cũng bị tổn thất nặng.
Một tia sáng lóe lên trong mắt của Lạc Bắc. Còn Băng Trúc Quân đứng xa, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nở một nụ cười châm biếm
Cái pháp bảo của y có tên là Tử Hỏa huyền bảo là một cái Huyền bảo thượng cổ thật sự.
Băng Trúc Quân có được cái pháp bảo này đã bảy mươi năm. Mặc dù y tìm được một bộ pháp quyết có thể sử dụng cái pháp bảo này nhưng vẫn không thể khống chế được nó một cách hoàn toàn. Hiện tại phóng ra cái pháp bảo đó thì đầu tiên là mất một cánh tay nhưng uy lực của nó thì Băng Trúc Quân hoàn toàn rõ ràng.
Trừ khi là Lạc Bắc có pháp bảo giống như Hạo Thiên kính hoặc là Yêu vương liên thai nếu không sẽ không chống nổi cái pháp bảo của y...
Ngực của Thi Thần vang lên âm thanh giống như tiếng dầu sôi.
Gần như trong nháy mắt, ngực của nó đã bị ngọn lửa xuyên thủng một lỗ. Thân thể của Thi Thần quả nhiên là không thể chống nổi Tử hỏa huyền bảo nhưng cùng lúc đó, một dải ánh sáng màu vàng xen lẫn sắc trắng cùng với một viên đại đan màu trắng từ trong cơ thể của Thi Thần trào ra đón lấy ngọn lửa kia.
Viên đại đan phun ra ánh sáng màu xanh xen lẫn màu trắng đó chính là đại đan của Thi Thần.
Hiện tại Thi Thần như không cam lòng bị ngọn lửa đó xuyên qua nên điên cuồng sử dụng huyền sát âm khí trong người để ngăn cản ngọn lửa.
Từng làn khói nhẹ từ ngực Thi Thần bốc lên. Mà Thi Thần cũng dồn đại đan tới mức cao nhất nhưng cũng không thể ngăn cản nổi ngọn lửa đó xuyên qua. Nhưng đúng vào lúc này khi những âm thanh nơi ngực Thi Thần vang lên, trong mắt Lạc Bắc chợt lóe lên hào quang rồi bẩy vầng sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện bao phủ xung quanh người Thi Thần.
Trong nháy mắt khi bẩy vầng sáng màu đỏ đó xuất hiện quanh người Thi Thần, ngọn lửa kia cũng đã bắt đầu xuất hiện sau lưng của nó tản ra ánh sáng màu lam phủ khắp lưng. Băng Trúc Quân thấy thế cười lạnh. Cái pháp bảo này đã nhằm vào Lạc Bắc. Với tốc độ của nó ngay sau đó sẽ lao thẳng tới người hắn. Hơn nữa cái pháp bảo này có mục tiêu thực sự là Lạc Bắc. Theo những gì mà Băng Trúc Quân hiểu về Huyền bảo thì khi nó chạm phải người Lạc Bắc cũng không giống như khi chạm phải Thi Thần mà sẽ tản ra vô số ngọn lửa đốt cháy hắn thành tro.
Băng Trúc Quân cũng không tin Lạc Bắc có thứ pháp thuật gì có thể ngăn cản được cái pháp thuật của mình.
Nhưng điều khiến cho sắc mặt của Băng Trúc Quân thay đổi trong nháy mắt đó là khi ngọn lửa xuất hiện sau lưng Thi Thần thì đồng thời một lớp thủy tinh màu đỏ cũng đột nhiên bao phủ toàn thân của Thi Thần rồi hóa thành một đóa hoa Mạn Đà La.
Ngọn lửa kia vẫn tỏa ra ánh sáng như trước nhưng toàn bộ ngọn lửa và ánh sáng của nó cũng như bị đóng băng không thể nhúc nhích.
- Đúng là
Ánh mắt Lạc Bắc xuất hiện một sự vui mừng.
Trên thực tế, Lạc Bắc thi triển Đại Hắc thiên ma quyết của U Minh huyết ma cũng chỉ là muốn thử. Bởi vì trước đó khi hắn tìm hiểu sự huyền ảo của Đại hắc thiên ma quyết cũng cảm giác được cái không gian mà nó tạo ra dường như ngay cả thời gian cũng dừng lại. Hiện tại cái phân thân trong Chư thiên của Lạc Bắc đã hấp thu một viên Huyết Xá Lợi, dung hợp với một cái hóa thân của một vị pháp vương Hoa giáo, lại gần như hấp thu Ma huyết tương đương với Thất Hải Yêu Vương thú. Thực lực của nó có thể đã vượt qua cả Lạc Bắc. Nhưng cho dù như vậy thì nó vẫn bị Đại hắc thiên ma quyết phong ấn. Thậm chí Lạc Bắc cảm nhận cái phân thân đó không hề có lực lượng nào ảnh hưởng được tới phong ấn.
Lúc trước, Lạc Bắc chỉ nghĩ tới việc cứu tiểu Trà. Sau đó lại diễn ra vô số chuyện cho nên Đại Hắc thiên ma quyết mới chỉ có ý nghĩa phong ấn tiểu Trà đối với Lạc Bắc. Hơn nữa khi chiến đấu với bốn vị pháp vương Hoa giáo, Lạc Bắc sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết không hề có tác dụng. Bởi vì một khi Đại Hắc thiên ma quyết được phóng ra, tốc độ của bẩy vầng sáng không nhanh cho nên không bao phủ được người tu đạo có tu vi cao. Cho nên Lạc Bắc cũng không có ý nghĩa sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết để phong ấn đối thủ. Mãi cho tới lúc này, khi một ý nghĩ xuất hiện nhanh như tia chớp, Lạc Bắc mới nhớ tới nó.
Trong tình huống bình thường cho dù Lạc Bắc đã kiểm tra được Đại Hắc thiên ma quyết có thể phong ấn được đòn công kích của đối phương hay không thì chỉ sợ cũng khó mà phong ấn được pháp bảo của đối thủ.
Bởi vì tốc độ pháp bảo gần như là vượt xa tốc độ phi hành của người tu đạo.
Nếu ngay cả tốc độ phi độn của người tu đạo cũng không đuổi kịp thì làm sao mà nó có thể tấn công được đối phương?
Mà tốc độ bẩy vầng sáng của Đại Hắc thiên ma quyết không đủ, có lẽ chỉ trong tình huống đối phương bị chậm đi, tránh né không kịp mới có thể phong ấn được. Nếu ngay cả tốc độ người tu đạo cũng không them kịp thì làm sao có thể sánh được với tốc độ của pháp bảo.
Nhưng hiện tại cái pháp bảo của Băng Trúc Quân khi xuyên qua thân thể của Thi thần bị thân thể của nó cùng với Huyền sát âm khí ngăn cản mới có thể giúp cho Lạc Bắc phong ấn được cả Thi Thần cùng với cái pháp bảo đó.
Rầm!
Nhất thời cảm giác không có gì khác thường, ánh mắt của Lạc Bắc không giấu được sự mừng rỡ. Đóa Mạn Đà La phong ấn Thi Thần và cái pháp bảo xong lập tức hóa thành một tia sáng chui vào mi tâm của Lạc Bắc.
- Sao có thể như vậy?
Để sử dụng cái pháp bảo đó, chân nguyên của Băng Trúc Quân đã mất rất nhiều, mất thêm cả một cánh tay. Lúc này lão không bằng cả một người tu đạo Nguyên anh sơ kỳ. Vừa thấy cảnh đó, Băng Trúc Quân cảm thấy ớn lạnh, không dám đứng yên. Làn ánh sáng màu xanh sau lưng y lóe lên, cùng lúc toàn bộ vầng sáng bao phủ cả thung lũng cũng biến mất. Y lập tức sử dụng cái tốc độ giống như thuấn di mà lao ra ngoài.
- Không đuổi kịp.
- Có điều y mất một cánh tay, nếu muốn hồi phục tu vi cũng phải mất ít nhất mười năm.