- Là Ám diệt cấm không thuật?
Trong đầu Ngụy Hoa và Ôn Lượng cùng lúc hiện lên ý niệm này trong đầu.
Bọn họ biết trước kia có một môn phái tên là Tố Ám Linh Đạo, có một thuật pháp là Ám diệt cấm không thuật, có thể trong nháy mắt làm tan ra rất nhiều thuật pháp phòng ngự, có thể khiến người tu đạo thi triển thuật pháp phòng ngự bị mất đi năng lực phòng ngự.
Lúc này để không lôi kéo chú ý của người khác, bọn họ đều phi độn trên tầng mây cao, cách mặt đất ít nhất cũng hơn nghìn trượng. Với độ cao như này, nếu mất đi năng lực phòng ngự rơi xuống dưới, dù tu vi của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ, sợ rằng kết cục không chết thì cũng đứt gân cốt.
-Rốt cuộc là ai, rốt cuộc đây là thuật pháp gì!
Thế nhưng cả Ngụy Hoa và Ôn Lượng đều cùng phát giác mình đã đoán sai, bởi vì khi bọn họ nhìn thấy hơn mười đệ tử bậc cao Kiếm Ti như tảng đá nặng nề từ trên cao rơi xuống, bọn họ cũng chỉ cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, cả người như không có trọng lượng, cảm giác có chút nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, thân thể bọn họ cũng giống như tảng đá, rơi xuống cực nhanh.
Đây không phải là Ám cấm diệt không quyết!
Bởi vì lúc Ngụy Hoa và Ôn Lượng mặt không chút sắc thét lên tiếng chói tai, vô thức quay đầu tìm người cầu cứu thì bọn họ phát hiện mọi người cũng đều rơi xuống cực nhanh.
Bất kể là thi triển quyết pháp phòng ngự gì, hay là thi triển phi kiếm, pháp bảo gì, bao gồm cả Kỳ Liên Liên Thành đều giống như tảng đá rơi nhanh xuống dưới.
Giờ khắc này, hai người phát giác ngoài việc thân thể của mình như trong nháy mắt không thể di chuyển được pháp lực gì, thì dường như toàn bộ lực lượng, nguyên khí chân nguyên... ngoài thân đều hoàn toàn mất hết!
Đây rõ ràng là một đạo thuật pháp có thể làm tan rã lực lượng nguyên khí của bản thân, pháp bảo và lực lượng của bất cứ thuật pháp gì!
Đầu óc của Ngụy Hoa và Ôn Lượng gần như trống rỗng, đã cùng hiện lên ý nghĩ đó trong đầu.
Ngay lập tức toàn bộ đều tràn ngập kinh hãi, không thể tin vào chuyện đang xảy ra...Trên trăm người tu đạo tu vi rất cao từ trên không trung thét lên chói tai thảm thương, cùng đồng loạt rơi xuống đất. Kèm theo những âm thanh kịch liệt vang lên là huyết quang bắn khắp nơi.
Hơn trăm người tu đạo có tu vi mạnh mẽ, một đêm có thể phi độn cả ngàn dặm vậy mà bây giờ lại như chim bị gãy cánh rơi từ trên cao xuống mặt đất.
Cho dù chân nguyên trong cơ thể có thể lưu chuyển tới thế nào, phóng pháp quyết ra sao thì cũng không thể ngăn cản được cái kết quả đó. Vốn những người tu đạo có được pháp quyết, pháp thuật hơn hẳn người thường vậy mà giờ này hoàn toàn không còn tác dụng.
Vầng sáng mờ đột nhiên bao phủ trời đất không biết bao phủ trong phạm vi bao nhiêu trượng nhưng ít nhất thì trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đoàn người lại như biến thành một vùng cấm pháp thuật, pháp bảo.
Ngụy Hoa và Ôn Lượng hoảng sợ nhìn mặt đất dưới chân vốn là nơi mà bọn họ có thể tàn sát bừa bãi rồi giáng mạnh lên đó. Rơi từ độ cao ngàn trượng xuống dưới đất khiến cho bọn họ nảy lên rồi lại rơi tiếp xuống lần nữa, xương cốt gãy lìa...
Trong số hơn một trăm người tu đạo có tu vi mạnh mẽ thì ít nhất hơn một nửa giống như Ngụy Hoa và Ôn Lượng bị vỡ vụn xương cốt và kinh mạch mà chết hoặc hôn mê.
Có hơn một nửa số người sau khi rơi xuống đất liền đứng dậy. Nhưng đúng lúc này, một năm tử áo đen, đầu trọc che mặt bởi một miếng vải đen bước ra từ trong bóng tối.
Vóc dáng của nam tử đó cũng không cao lớn nhưng khuôn mặt của y lại vô cùng bình tĩnh, dường như cơ bản không hề có lấy một chút tình cảm. Ánh mắt của y vô cùng lạnh lẽo, khiến cho bước chân bình tĩnh của y càng thêm khủng bố.
Tấm vải che mặt của nam tử đầu bóng khẽ tung lên, đồng thời dưới chân cũng phát ra một tiếng nổ vang. Âm thanh đó là do khi y đạp chân xuống đất. Theo tiếng nổ, mặt đất dưới chân y lõm xuống kéo theo một đám bụi bốc lên cao. Y lao về phía trước với một tốc độ kinh người. " Rầm! " Hai đấm của y đã nện lên hai người tu đạo vừa mới đứng dậy trước tiên. Cảnh tượng hết sức rõ ràng như tốc độ nắm đấm của y không hề nhanh tuy nhiên ba người tu đạo đó cũng không hề kịp né tránh.
Giống như cái búa sắt đập trúng trái dưa hấu chín mọng, từ người của bọn họ lập tức vang lên tiếng xương cốt gẫy vụn.
Ba người tu đạo bị rơi từ trên cao xuống, vừa mới kịp đứng dậy xong lại ngã ngửa ra đất. Khi ba người tu đạo đó ngã xuống đất thì nam tử đầu trọc kia cũng đã cách họ tới ba trượng đồng thời hai nắm đấm của y cũng lại trúng ba người tu đạo khác.
Ba quyền giáng xuống là có ba cái thi thể ngã xuống.
Nam tử đầu trọc đó chưa hề phát ra một tiếng động nhưng nhịp độ tay chân của y hết sức ổn định.
- Ngươi là ai?
Hai bóng người lao tới cực nhanh nghênh đón nam tử đầu trọc.
Trong hai người tu đạo đó thì một người mặc trường bào màu vàng, còn một người khác thì mặc áo da cá. Hai người này là hai người mà Ngụy Hoa và Ôn Lượng không nhận ra lai lịch nhưng có thể khẳng định được tu vi của họ cũng tương đương với đệ tử Kiếm Ti bậc cao. Rơi từ độ cao hơn một ngàn trượng xuống với lực xung kích cực mạnh khiến cho quần áo của họ rách nát nhưng lúc này hơi thở của cả hai vẫn hết sức bình thản, dường như không hề bị tổn thương. Mà da thịt của họ có chút gì đó sáng bóng, trong cơ thể tản ra một thứ lực lượng cực mạnh. Vào lúc này, lực lượng mà cả hai người họ tản ra hoàn toàn không phải là lực lượng của pháp thuật.
Hiển nhiên đây là hai người tu đạo tu luyện công pháp thành thánh hiếm thấy.
Vào lúc này, tất cả những người tu đạo vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nam tử đầu trọc có lai lịch như thế nào nhưng có thể khẳng định được rằng, hiệu quả của vầng sáng mờ kia vẫn còn nguyên. Tất cả những người tu đạo còn sống vẫn không thể phóng ra được bất kỳ thứ pháp thuật nào, cho dù là một cái lôi quyết bình thường hay là điều khiển phi kiếm của mình cũng không được.
Trong tình huống như vậy, nam tử đầu trọc dựa vào sức mạnh thân thể gần như là khắc tinh của tất cả những người tu đạo. Mà cũng chỉ có những người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh mới có thể ngăn cản được nam tử đầu trọc đó vào lúc này mà thôi...
Còn cách vài chục trượng, nam tử đầu trọc và hai người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh liền biến mất. Lực lượng thân thể của ba người đều hết sức khủng bố. Trong mắt của những người tu đạo còn lại thì tốc độ và lực lượng của hai người tu đạo kia không hề kém gì nam tử áo đen, khiến cho người ta có cảm giác bọn họ va thẳng vào nhau.
Rơi xuống từ độ cao hơn một ngàn trượng mà không làm sao thì mức độ thân thể của hai người tu đạo đó có thể nói là cũng gần như hiếm có. Mà vào lúc này, cả hai người phối hợp rõ ràng là chiếmược lợi thế. Nhưng đúng lúc này, một tên đệ tử Kiếm Ti cũng nhặt lấy một thanh phi kiếm rơi bên cạnh một cái xác chết rồi sử dụng như trường mâu mà đâm vào lưng nam tử đầu trọc.
Nhìn nam tử đầu trọc và hai người tu đạo có tốc độ gần như giống nhau. Nhưng bất chợt mọi người nhận ra rằng nam tử đầu trọc vẫn giữ nguyên một đường thẳng. Cho nên khi hai người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh tới gần y, quả đấm của y đã nện lên mặt một người.
Người tu đạo bên trái y lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết. Khi bàn tay của nam tử rút về thì hai mắt của người tu đạo đó đã biến thành hai cái lỗ.
Khi nắm tay của nam tử đầu trọc chạm vào mặt người tu đạo kia thì hai ngón tay lập tức giống như hai cái đinh xuyên thẳng vào đôi mắt của người đó. Mặc dù thân thể của gã giống như sắt nhưng đôi mắt lại là vị trí yếu nhất. Cho nên dưới một đòn của nam tử đầu trọc, hai mắt của người tu đạo đó lập tức bị mù.
Trong nháy mắt khi hai mắt bị mù, người tu đạo đó kêu lên một tiếng thảm thiết, hai tay lại tiếp tục chộp tới nam tử đầu trọc như định giữ chặt y lại. Nhưng khi rụt tay lại, nam tử đầu trọc lập tức ngồi thụp xuống, tránh khỏi đồng thời hai chân cũng đạp mạnh lên người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh còn lại. Khi nắm tay còn cách người chưa tới một tấc, y liền giống như một viên đạn pháo mà bay ngược về phía sau.
Còn tên đệ tử Kiếm ti cầm phi kiếm đâm lén vào người y thì hai tay rung lên như đâm phải một tấm thép. Cái cảm giác cuối cùng của y đó là bị nam tử đầu trọc thuận tay chộp một cái rồi như cầm một bao cát mà giáng thẳng y vào người tu đạo bị mù. Sau khi đánh trúng người tu đạo đó, tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân cũng không thể chịu nổi, xương cốt vỡ nát, mất đi sự sống.