- Đây là Thần sơn của Hoa giáo?
Mặc dù trong đầu đã hình dung đủ mọi hình thức Thần sơn của Hoa giáo nhưng khi nhìn ấy tận mắt nó, Lạc Bắc, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết vẫn hơi ngây người.
Cho dù trong truyền thuyết của giới tu đạo thì Sắc Lặc tông tập trung nhiều người có tu vi cao nhất của Mật tông nhưng vẫn không thể phủ nhận hiện nay Hoa giáo là chi nhánh lớn nhất. Trong con mắt của Lạc Bắc, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết, thần sơn của Hoa giáo vô cùng cao và uy nghiêm nhưng vào lúc này trước mặt họ lại là một vùng bình nguyên cằn cỗi.
Cái bình nguyên chỉ có một vài bụi cây mọc đó rộng chừng mấy chục dặm. Ngọn thần sơn của Hoa giáo cao chư tới ba trăm trượng đứng sừng sững trên cái bình nguyên hoang vu. Nó không giống như ngọn núi mà giống như một tảng đá đứng sừng sững ở trên đó thì đúng hơn. Từ xa nhìn lại, Thần sơn giống như một con chim ưng đang đứng lặng lẽ trên khoảng đất hoang vu.
Tuy nhiên trong phạm vi mười dặm xung quanh Thần sơn có rất nhiều những cái cột bằng mã não. Độ cao của chúng chỉ bằng một người, có cái cao tới mấy trượng. Trên những cây cột đó điêu khắc rất nhiều kinh văn, đồ án bằng tay. Hơn nữa chúng không phải do người tu đạo tạo ra bởi vì không hề có lấy một chút pháp lực dao động.
Với những cây cột đó khiến cho toàn bộ bình nguyên có chút gì đó thánh khiết.
- Đây là nơi mà đại sư Tát Già Ba khổ tu rồi ngộ đạo. Đại sư Tát Già Ba khổ tu ở đây truyền kinh thụ đạt khai sáng ra Hoa giáo.
Có lẽ nhận ra sự kinh ngạc của đám người Thái Thúc, Đại Nhật pháp vương liền giải thích:
- Ngọn núi này chính là nơi bắt đầu của Hoa giáo là nơi mà Đại sư Tát Già Ba tọa hóa. Trong lòng của tất cả đệ tử Hoa giáo thì nó là ngọn Thần sơn thánh khiết nhất.
- Hóa ra đây là nơi bắt đầu của Hoa giáo, chẳng trách mà được Hoa giáo coi như Thần sơn. - Lạc Bắc gật đầu nói:
- Nếu vậy xin mời Pháp vương ban thuốc.
Đại Nhật pháp vương lắc đầu:
- Thần dược chỉ có thể tự tay ngươi tới lấy. Người ngoài không lấy được.
- Tự mình tới lấy? Người ngoài không lấy được là thế nào? - Lạc Bắc nghe thấy vậy thì giật mình.
Đại Nhật pháp vương chỉ tay ra xa về phía đỉnh của Thần sơn:
- Chỉ có người nào thành kính đi lên đỉnh núi để Thần sơn cảm nhận được lòng thành kính của người đó thì thần dược mới xuất hiện.
Theo ngón tay Đại Nhật pháp vương chỉ, trên đỉnh của thần sơn có một gốc cây màu đen, những cái lá giống như cái quạt.
- Thế nào là thành kính? - Thái Thúc cảm thấy Đại Nhật pháp vương nói vậy có sự nguy hiểm liền nhíu mày lên tiếng hỏi.
- Trên ngọn thần sơn có một vạn ba ngàn bậc thang. - Đại Nhật pháp vương nói một cách chậm rãi:
- Người muốn cầu được thần dược thì cần mỗi một bước dập dầu một cái. Đi hết một vạn ba nghìn bậc thang thể hiện sự thành kính xin thuốc thì thần mộc trên đỉnh núi mới có thể nhỏ ra thần dược.
- Cái gì? Một vạn ba ngàn bậc? Mỗi bậc dập đầu một cái? - Sắc mặt Thái Thúc lập tức thay đổi, âm thanh trở nên lạnh lùng:
- Đại Nhật pháp vương! Có phải ngài vẫn còn có sự bất mãn đối với nhóm chúng ta nên cố tình gây khó dễ như vậy hay không?
Cũng khó trách được tại sao Thái Thúc lại đột nhiên biến sắc. Hiện tại Lạc Bắc đang với thân phận của tông chủ một phái chống lại với Côn Luân, vậy mà phải dập đầu một vạn ba ngàn cái ở Hoa giáo, chuyện này mà lan ra ngoài sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn phải khuất phục trước Hoa giáo.
- Cái này không phải là ta nói bừa. - Đại Nhật pháp vương lắc đầu rồi nói một cách chân thật:
- Từ ngàn năm qua, người lên núi xin thuốc đều làm như vậy. Chỉ có người nào thể hiện sự thành kính thì khi lên tới đỉnh mới có được thần dược. Thần dược đó là do Đại sư Tát Già Ba để lại. Thần thông của đại sư hơn xa ta, còn vì sao làm vậy thì ta cũng không biết. Nhưng nếu dùng cách khác thì không thể lấy được thần dược.
- Cùng lắm là có cấm chế độc đáo, chúng ta cứ từ từ tìm. - Thái Thúc nói một cách lạnh nhạt:
- Không thể ngờ được với tu vi của Đại sư Tát Già Ba còn làm cái trò như vậy.
- Cái này thực sự cũng không phải giở trò gì. Đại sư Tát Già Ba làm vậy là có dụng ý của ngài. - Đại Nhật Pháp vương nói một cách bình tĩnh:
- Như những pháp quyết mà ngài khai sáng, tu luyện tới sau này đều hóa ra hóa thân thần phật đó là muốn để cho những người dân bần hàn ở đây nhìn thấy Thần tích, tin tưởng trời có thần linh thưởng thiện phạt ác, để bọn họ sinh lòng tín ngưỡng. Có tín ngưỡng, cuộc sống ở nơi lạnh lẽo như thế này, người dân mới không oán trời đất bất công, mới có thể sống được.
Dừng một chút, Đại Nhật pháp vương nói tiếp:
- Đối với Hoa giáo chúng ta mà nói thì giáo lý mà Đại sư Tát Già Ba để lại cùng với ngọn núi này chính là tín ngưỡng trong lòng chúng ta, thờ phụng đại sư. Có như vậy trong tu hành mới không bị tà ma xâm chiếm, tu vi mới tăng lên được. Nếu như các ngươi định dùng cách hủy hoại thần sơn để lấy được thần dược thì chúng ta không cho phép. Hơn nữa với thần thông của đại sư, nếu không theo sự chỉ dẫn mà người để lại thì cho dù có phá hủy thần sơn cũng không lấy được thần dược.
- Nếu làm như vậy mà có được thần dược ta sẽ dập đầu.
Lạc Bắc nhìn ngọn thần sơn như một con chim ưng trên bình nguyên mà gật đầu một cách bình tĩnh...
Nạp Lan Nhược Tuyết lẳng lặng đứng nhìn Lạc Bắc bước đi trên con đường lên thần sơn.
Một vạn ba nghìn bậc thang xoay vong quanh ngọn núi.
Vì tiểu Trà, mỗi một bậc thang, Lạc Bắc lại chậm rãi dập đầu một cái.
Nếu như nói trước đó Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ sinh một chút tình cảm mông lung đối với Lạc Bắc thì bây giờ nàng thật sự bị tấm lòng của hắn làm cho xúc động.
Cái thật sự khiến cho Nạp Lan Nhược Tuyết xúc động không phải tu vi, sự quả cảm nhạy bén của Lạc Bắc mà là tình nghĩa của hắn...
Tín ngưỡng?
Đối với hắn mà nói vào lúc này hắn không phải bái Tát Già Ba không phải bái trời, cũng chẳng bái đất mà là bái tín ngưỡng trong lòng hắn.
Tín ngưỡng của hắn chính là phải cứu cho được tiểu Trà...
Hai tay Đại Nhật pháp vương chắp lại nhìn về phía thần sơn.
Y nhìn theo bóng người chậm rãi tới gần đỉnh núi. Rồi đột nhiên, hóa thân khổng lồ của y chợt chấn động.
Vốn ngọn núi không hề có một chút biến hóa chợt tản ra một thứ hơi thở từ bi huyền ảo.
Chẳng khác nào có một vị thượng sư Mật tông đột nhiên đứng trên đỉnh thần sơn nhìn khắp cả vùng đất hoang vu xung quanh.
Lạc Bắc đi gần tới đỉnh núi chợt cảm nhận hơi thở đó cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Đúng vào lúc này, từ trên cái cây cổ thụ màu đen nơi đỉnh núi đột nhiên tản ra từng làn ánh sáng màu trắng dìu dịu.
Bên trong những vầng ánh sáng đó, những điểm sáng từ từ ngưng tụ rồi tạo thành một giọt nước trong không trung, sau đó rơi xuống.