Nhưng vào lúc này, Huống Vô Tâm chợt nở nụ cười nhạo rồi khẽ sải bước chân.
Động tác của Huống Vô Tâm hết sức chậm rãi khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.
Khi mới sải bước, lão còn cách đám người Tiếu Vong Trần dừng vài dặm nhưng sau khi sải bước, lão liền xuất hiện trước mặt đám người Tiếu Vong Trần.
- Huống Vô Tâm! Ngươi mở miệng ngông cuồng như vậy chẳng lẽ ta sợ ngươi thật phải không?
Vừa nhìn thấy Huống Vô Tâm chặn trước mặt, trong mắt Tiếu Vong Trần lóe lên một tia sáng rồi nở nụ cười lạnh.
Một quầng sáng giống như quả trứng màu hồng lập tức bao phủ Huống Vô Tâm vào bên trong.
Đại Tự Tại phản phệ thần quang huyết mạc.
Vầng sáng hình quả trứng màu hồng đó là thứ pháp thuật mà trước kia Tiếu Vong Trần dùng để đối phó với đám người Lạc Bắc. Bất cứ người nào bị vây trong đó mà thi triển thứ pháp thuật nào thì đều phải chịu hai phần uy lực phản lại người mình.
"Oành!" Một tiểng nổ lớn vang lên. Cùng lúc đó, hai tia sét màu tím giống như hai con Lôi long đụng vào nhau làm tản ra hàng ngàn tia hồ quang màu tím.
Lần này, Trác Trầm Đạo thấy đám người Lạc Bắc sử dụng chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang nên định phóng ra một đạo lôi cương ngăn cản Lạc Bắc nhưng không ngờ lại bị Thái Thúc phát ra lôi cương đánh tan.
- Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu là do ta truyền cho Thương Lãng cung. Pháp quyết của ngươi học được từ đó mà dám lấy ra để đối phó với ta? Để ta cho ngươi được thấy đâu mới là uy lực thực sự của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.
Trong hàng hậu bối của Côn Luân thì Trác Trầm Đạo là người có tâm cơ sâu nhất, nhạy bén nhất. Chỉ có điều vừa rồi nhìn thấy Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa đối đầu với Vân Mông Sinh, Hi Ngọc Sa phóng ra Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì y liền hiểu ra tại sao Thái Thúc lại có được thứ pháp quyết này. Mắt thấy một đạo lôi cương của mình bị Thái Thúc đánh tan, khuôn mặt Trác Trầm Đạo trở nên tàn nhẫn. Trong tiếng hừ lạnh của y, một hình người nhỏ bé cao năm tấc màu tím chợt từ đỉnh đầu Trác Trầm Đạo lao ra.
Hình người màu tím có khuôn mặt giống Trác Trầm Đạo như đúc. Tuy nhiên trên người nó lại liên tục lóe lên những tia chớp, đồng thời tản ra một thứ uy nghiêm. Cái hình người nhỏ màu tím đó hiển nhìn là Nguyên Anh của Trác Trầm Đạo.
Nguyên Anh của Trác Trầm Đạo vừa từ đỉnh đầu lao ra thì hai bên đều đột nhiên xuất hiện một cái lôi ấn dài một trượng hiện ra giữa không trung. Hai cái lôi ấn đều do Lôi cương ngưng tụ lại tạo ra, xung quanh có những tia chớp lóe lên liên tục. Nhìn cảnh tượng giống như giữa không trung có một vị Thiên tôn cầm hai cái ấn mà đập xuống đầu Thái Thúc.
Từ sau khi có được Trừu Tủy đoạt nguyên quyết, tu vi tăng mạnh, Trác Trầm Đạo đã tu luyện Nguyên Anh tới cảnh giới có thể ra khỏi cơ thể.
Nguyên Anh xuất thể cũng có thể một mình phóng ra pháp thuật.
Tốc độ thi triển pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu vốn cực nhanh nên Nguyên Anh của Trác Trầm Đạo vừa mới ra khỏi cơ thể thì bản thân y phóng ra một đạo còn Nguyên Anh phóng ra một đạo.
Lúc trước, có đám người Nại hà ma cung vây công, bọn họ có rất nhiều pháp thuật quỷ bí độc ác lại có pháp thuật chuyên đối phó với Nguyên Anh. Vì vậy mà mặc dù Trác Trầm Đạo đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh xuất thể thì cũng không dám sử dụng. Nhưng hiện tại đám người Ma môn đều đã bỏ chạy nên y không còn e ngại nữa.
Bình thường các loại pháp quyết một khi tu luyện tới Nguyên Anh thì sự cảm ứng với trời đất càng thêm nhạy bén khiến cho tốc độ thi triển pháp thuật sẽ nhanh hơn. Mà Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu là thứ pháp quyết nổi tiếng thiên hạ về tốc độ thi triển pháp thuật.
Tốc độ thi triển pháp thuật gấp hai lần khiến cho Trác Trầm Đạo thấy Thái Thúc cơ bản không thể nào ngăn cản.
Nhưng hai cái lôi ấn vừa mới giáng xuống thì hai cái lôi ấn khác cũng xuất hiện. Một tiếng nổ vang lên, bốn cái lôi ấn va chạm vào nhau làm cho vạn tia chớp bắn đầy ra xung quanh.
Một hạt châu to bằng quả trứng bồ câu màu vàng rung rung lơ lửng trước mặt Thái Thúc.
- Thiên Hưu Lôi châu!
Ánh mắt của Trác Trầm Đạo trở nên hết sức tham lam.
Một viên Thiên Hưu Lôi châu có thể làm cho uy lực pháp thuật Lôi hệ tăng lên gấp đôi. Như vừa rồi nếu Trác trầm đạo có được Thiên Hưu Lôi châu mà thi triển lôi ấn thì không phải hai mà là bốn.
Tu vi tới dạng như Trác Trầm Đạo thì muốn tăng lên đều vô cùng khó khăn. Chỉ cần một chút chênh lệch cũng là khó như lên trời.
Nếu đối thủ có tu vi và pháp thuật vượt hơn thì có khi cả đời Trác Trầm Đạo cũng đừng hòng mong vượt qua được. Nhưng một viên Thiên Hưu Lôi châu có thể khiến cho thực lực của y tăng lên một cấp bậc, thậm chí có thể đánh chết một đối thủ như vậy.
Cũng giống như Huyết Xá Lợi là chí bảo số một trong thiên hạ đối với Ma môn thì Thiên Hưu lôi châu đối với Trác Trầm Đạo là người tu luyện pháp quyết Lôi Cương chính là chí bảo số một trong thiên hạ.
Mới vừa rồi khi Nam Ly Việt ném Huyết xá lợi do có U Minh huyết thệ kiềm chế cho nên Tiếu Vong Trần cũng không bị nó thu hút. Nhưng lần này, Trác Trầm Đạo thì khác. Y hoàn toàn bị Thiên Hưu Lôi châu hấp dẫn.
Chỉ trong một chút thất thần đó, một tia sáng tím chợt lóe lên trong mắt Thái Thúc rồi hai cột sét to như hai thùng nước đã một trước một sau nổ tung trên người Trác Trầm Đạo.
- Không hay.
Bởi vì giữa không trung tràn ngập tia chớp do bốn cái lôi ấn vỡ vụn nên không thể nhìn rõ tình cảnh. Hơn nữa, Trác Trầm Đạo không ngờ được trong tình huống một đối một mà lại không địch nổi Thái Thúc. Vì vậy mà Nam Ly Việt ở gần Trác Trầm Đạo nhất cũng chỉ kịp biến sắc mà không kịp trợ giúp, đành phải trơ mắt nhìn hai cột sét giống như hai con mãng xà nổ tung trên người Trác Trầm Đạo.
- A!
Trong tiếng sét nổ vang, Trác Trầm Đạo kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thân thể của y bị sát nổ cho co quắp, cháy đen. Còn Nguyên Anh của y thì ở trong tia sét cũng giống như một con chuột bị cho vào chảo mà nổ tung.
- Sao lại thế này?
Trong số những người còn lại, Vân Mông Sinh vừa thấy Thái Thúc phóng ra hai tia sét liền cảm thấy không ổn. Nhưng y còn chưa kịp phóng pháp thuật thì dưới chân chợt chấn động. Con trâu trắng của y không ngờ rống lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Con trâu trắng của Vân Mông Sinh là một thứ dị chủng từ thời cổ, được y thu phục từ lâu nên không hề xuất hiện chuyện như vậy. Vân Mông Sinh cố gắng nhưng không thể nào áp chế nổi nó, mà chỉ cảm thấy nó đang hết sức sợ hãi như nhìn thấy một thứ gì vô cùng kinh khủng.
- Cái gì vậy?
Đúng vào lúc này, Vân Mông Sinh chợt nhìn thấy một cái bóng đen khổng lồ chợt hiện ra trên chiến xa Ô Đàm Kim ma lang.
"Oanh!"
Khi cái bóng đen lớn đó xuất hiện, một làn hơi thở xen lẫn thủy, Hỏa, Phong, Lôi liền đánh trúng Trác Trầm Đạo.
Tiếng kêu thảm của Trác Trầm Đạo đột nhiên bị cắt ngang đó là vì toàn bộ thân thể và Nguyên Anh của y bị một làn hơi thở giống như dòng nước đen ập tới biến thành tro.
- Không ngờ Trác Trầm Đạo lại chết trong tay của nó.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Vân Mông Sinh.
"Thất Hải Yêu Vương thú!"
Gần như trong nháy mắt, Vân Mông Sinh cũng thấy rõ cái bóng màu đen to lớn trên người đầy những hoa văn màu đỏ đen.
Đồng thời hai bóng người tản ra tử khí và pháp lực dao động mạnh cũng xuất hiện sau lưng Lạc Bắc.
Lần này, Lạc Bắc dựa vào chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang mà trong nháy mắt triệu tập Thất Hải Yêu Vương thú, Khuất Đạo Tử, thi thần tới đây.
- Đi! Không ổn.
Bắt được Huyết Xá Lợi lại đánh chết Trác Trầm Đạo, Lạc Bắc không hề do dự lệnh cho Hải Lang vương điều khiển chiến xa nhanh chóng phi độn xuống bên dưới. Trong lúc nhìn thấy đám người Nam Ly Việt cơ bản ngăn không được thì đột nhiên một thứ cảm giác khác lạ chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Cái cảm giác đó chính là lực lượng cấm chế của U Minh Huyết Thệ tạo ra.
Lạc Bắc vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Huống Vô Tâm bị Đại tự tại phản phệ thần quang huyết mạc bao phủ liền lật tay, một cái kính cổ lục giác màu vàng kim từ trong tay y bay ra. Ánh sáng giống như tia nắng mặt trời chợt lóe lên khiến cho Đại tự tại phản phệ thần quang đang bao phủ y chợt biến mất.
"Phá!"
Cùng lúc đó, hai tia sáng bảy màu từ trong mắt Huống Vô Tâm bắn ra đánh trúng ngực Tiếu Vong Trần xuyên ra sau lưng, tạo thành một vết thương kinh người.
Sau khi cả hai bên kết Thái cổ U Minh huyết thệ mà một bên gặp nguy hiểm thì bên kia bắt buộc phải giúp đỡ.
Sở dĩ Lạc Bắc cảm ứng được lực lượng thái cổ U Minh huyết thệ đó là vì Tiếu Vong Trần đã bị Huống Vô Tâm làm cho bị thương nặng.
Lần này, Lạc Bắc lệnh cho Chiến Bách Lý điều khiển chiến xa dừng lại.
- Hạo Thiên Kính!
Vừa nhìn thấy cái kính cổ đó, Lâu Dạ Kinh và Ngụy Tử Kỳ liền hét lên kinh hãi.
Mắt thấy Tiếu Vong Trần bị Huống Vô Tâm đánh cho trọng thương, bọn họ không hề do dự đặt tay trái lên trán của mình. Lần này, từ trong thất khiếu của Lâu Dạ Kinh liền chảy máu. Nhưng máu tươi vừa mới chảy ra liền biến thành màu vàng. Cùng lúc đó, Lạc Bắc chỉ cảm thấy từ trong dãy núi dưới chân chợt vong lên những âm thanh ù ù.