- Đương nhiên. Cho dù ta không sợ chết cũng phải nghĩ tới vận mệnh của cả Thiên Lan. - Vương Dĩnh gật đầu...
- Không ngờ nơi này lại là Phong Khư.
Khi Vương Dĩnh gật đầu thì trong tầm mắt của Lạc Bắc cung xuất hiện ba ngọn núi chọc trời cùng với những cây cầu khổng lồ với rất nhiều kiến trúc san sát. Vừa thấy được ngôi thành khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, Nạp Lan Nhược Tuyết lập tức hét lên kinh hãi.
Hai mắt của Lạc Bắc cũng giật liên tục. Ngồi thành được tạo ra từ ba ngọn núi cùng với những cây cầu đó quá to. Từ xa nhìn lại từ trên đỉnh tới chân núi toàn là kiến trúc mọc san sát khiến cho ba ngọn núi giống như ba ngôi điện khổng lồ.
Mà so với cái thành trên ba ngọn núi đó thì Nam Thiên Môn chỉ xứng với một cái nhà xí nho nhỏ mà thôi.
Khi còn đang thịnh, số lượng người tu đạo có ở ba ngọn núi này chắc chắn phải lên tới cả trăm ngàn. Nếu không cho dù để thể hiện khí thế thì cũng chẳng cần phải xây nhiều kiến trúc tới vậy.
Cảnh tượng này cơ bản người tu đạo hiện tại không dám tưởng tượng đến.
- Phong Khư? Nạp Lan Nhược Tuyết! Ngươi cũng biết chỗ này?
Tiếng hô kinh ngạc của Nạp Lan Nhược Tuyết còn chưa kịp dứt thì từ trong Yêu vương liên thai ở phía sau Lạc Bắc, nguyên anh của Mạc Thiên Hình trong ánh sáng của Huyết Phượng La cúng nói vậy.
Sau khi rời khỏi bình đài, Lạc Bắc liền nghĩ tới Mạc Thiên Hình rồi triệu gã từ trong Huyết Phượng La ra ngoài. Trên đường đi, nguyên anh của Mạc Thiên Hình cũng không thể khẳng định đây là đâu. Cho thấy vì thân phận của mình ở Thiên Lan hư không cho nên y không biết rằng Vương Dĩnh và Lệ Nan Phùng có pháp tinh, càng không biết lúc này Vương Dĩnh bắt đầu sửa trận pháp truyền tống tới Thiên lan hư không ở đây.
Qua lời nói của y thì cuối cùng dựa vào ba ngọn núi mà đoán được đây là đâu.
- Ta có nghe phụ thân nhắc tới trong giới tu đạo thượng cổ có một ngôi thành lớn được tạo ra từ ba ngọn núi khổng lồ tên là Phong Khư. Còn cụ thể nó ra sao thì không biết. - Nạp Lan Nhược Tuyết nghe Mạc Thiên Hình nói vậy liền quay lại nhìn y:
- Nghe giọng thì hình như ngươi biết rõ đây là nơi nào?
- Không thể ngờ được chúng ta lại tới nơi này. - Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình chớp mắt rồi gật đầu:
- Thời thượng cổ hai phái Thanh Huyền và Thái Nhất rất mạnh. Do mạch đất thay đổi nên ở Thanh Châu có một nơi xuất hiện hơn mười ngọn núi chọc trời, lại có mấy cái linh mạch khiến cho linh khí trên mười ngọn núi đầy đủ. Vì mười ngọn núi này mà Thanh Huyền, Thái Nhất và hơn mười môn phái khác tranh đoạt tới sáu mươi năm. Sau đó làm cho Thanh Huyền và Thái Nhất tổn thất thực lực. Vốn Ngọc Thanh tông có thực lực không bằng Thanh Huyền và Thái Nhất nhân cơ hội này nổi lên tạo thành thế chân vạc với hai phái kia. Sau đó thấy không tông môn nào có thể chiếm được mấy ngọn núi chọc trời này nên sau mấy năm đàm phán, Thanh Huyền, Thái Nhất cùng với sáu tông môn đứng đầu đi đến một cái thỏa thuận đó là cả sáu tông môn đồng loạt cùng nhau bố trí một cái cấm chế như nhét khu vực này vào trong một cái khe không gian khiến cho người trên thế gian không cảm nhận được nó.
- Cái sáu tông môn đều có sự e ngại hơn nữa vùng đất này có linh khí đầy đủ cho nên bọn họ cho tông môn ở đây càng lúc càng nhiều, tạo ra một khu vực với quy mô khổng lồ.
- Sau đó vì áp lực của một vài tông môn còn lại và đám Tán Tu có thực lực mạnh, sáu tông môn đã mở khu vục này thành một nơi công khai cho người tu đạo tụ tập. Bọn họ cùng nhau bố trí trận pháp dẫn linh khí của mấy linh mạch vào trong ba ngọn núi lớn. Trên ba ngọn núi cũng xây dựng phường thị và nơi tu luyện. Bất cứ người tu đạo nào cũng có thể tới đây giao dịch hoặc tu luyện, chỉ cần nộp một số lượng pháp tinh nhất định.
- Pháp tinh?
Lạc Bắc đang điều khiển Yêu vương liên thai nghe thấy Mạc Thiên Hình nói vậy thì giật mình.
- Đúng vậy. - Mạc Thiên Hình gật đầu nhìn Lạc Bắc giải thích:
- So với hiện tại thì giới tu đạo thời cổ hoang dã hơn nhiều. Rất nhiều khu vực có dị thú mạnh sinh sống. Phần lớn người tu đạo đều phải đi tới những chỗ này để tìm kiếm vật dụng tu luyện, đi qua trận pháp truyền tống. Mà trong giới tu đạo thời cổ, đối với các không gian loạn lưu chỉ có một vài người tu đạo vượt qua vài lần thiên kiếp mới có thể tiến vào để tạo ra trận pháp truyền tống. Bởi vì không gian loạn lưu hay các khe không gian đều vô cùng rộng lớn lại có rất nhiều nguy hiểm. Một, hai cái tông môn cho dù bỏ ra cả ngàn ăm cũng không thể thăm dò được hết. Cho nên tông môn có khả năng thiết lập trận pháp truyền tống như thế cũng mở cho tán tu và các tông môn khác chỉ thu lấy pháp tinh hoặc là lấy một phần những gì mà người thám hiểm có được. Dù sao thì bọn họ cũng phải trả giá rất nhiều mới tạo ra được trận pháp như vậy cũng chỉ là để có được tài nguyên.
Lạc Bắc gật đầu. Đối với chuyện này hắn cũng không thấy khó hiểu lắm. Nó chẳng khác nào một gia đình mua được rất nhiều mảnh ruộng tốt nhưng lại không thể gieo trồng được. So với chuyện để chúng bị bỏ hoang còn không bằng thuê một vài người tá điền tới trồng trọt.
- Thời cổ những nơi trận pháp truyền tống xa đều phải dùng pháp tinh, hơn nữa số lượng pháp tinh cũng không nhiều cho nên trong giới tu đạo pháp tinh chẳng khác nào vàng đối với người thường, là một thứ tiền l lưu thông trong giới tu đạo.
Ngừng một chút Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cười khổ rồi nói tiếp:
- Thật ra không chỉ có thời cổ, cho dù là Thiên Lan hư không của chúng ta muốn qua lại an toàn ở nhiều khu vực đều phải nhờ vào trận pháp truyền tống. Đặc biệt các trận pháp truyền tống tới nơi xa cũng phải cần pháp tinh.
- Sau khi mở khu vực này ra, vì thế lực của sáu tông môn nên họ nghiêm các người tu đạo vào đây không được đấu phép trừ khi hai bên đồng ý sẽ tới một chỗ có tên là Thiên Sát cốc để quyết đấu công bằng. Bất kể sự giao dịch và tu luyện nào ở đây đều được sáu môn phái bảo vệ. Cho nên trong mấy chục năm số lượng người tu đạo tập trung tại khu đất phong này đã vượt qua con số mười vạn.
- Sau đó sáu tông môn lại cùng nhau thiết lập một vài trận pháp truyền tống trong khu vực này làm cho người tu đạo qua lại càng nhiều. Tất cả kiến trúc tren ba ngọn núi lớn trở nên không đủ. Bởi vì dựa vào nơi này hàng năm thu được rất nhiều lợi nhuận cho nên sáu tông môn mới mở rộng quy mô. Bọn họ không chỉ xây dựng nhiều kiến trúc trên ba ngọn núi mà còn làm những cây cầu lớn nối liền rồi xây dựng kiến trúc trên đó. Vì để một vài người tu đạo cấp thấp cũng có được ưu đãi sáu tông môn còn thiết lập một vài nơi thích hợp cho người tu đạo cấp thấp có linh khí loãng để tu luyện. Sau đó họ dựa theo mật độ linh khí để thu pháp tinh. Bởi vì những phòng tu luyện đó cần ít pháp tinh hơn, tu luyện trong đó lại được bảo đảm nên rất nhiều người tu đạo cấp thấp chen nhau tới khiến cho số lượng người tu đạo ở nơi này vượt qua con số một trăm ngàn tạo ra một ngôi thành khổng lồ. Sau mấy ngàn năm bây giờ không còn cảnh tượng như ngày đó nữa.
- Khu vực được sáu tông môn cùng nhau tạo ra trước đó được gọi là nước Phong Linh! Ý nghĩa của nó là một quốc gia tập trung người tu đạo, bên trong linh khí đầy đủ. Bất cứ người tu đạo nào tới đây cũng thu hoạch được rất nhiều. Khu vực này cũng xuất số lượng người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp. Nhất là trong hai phái Thanh Huyền và Ngọc Thanh có hai người độ kiếp thậm chí bọn họ còn cho phép người ta tới xem lễ. Nghe nói người tu đạo tới xem có hơn một trăm ngàn. Bởi vậy có thể thấy lúc trước thực lực của sáu tông môn mạnh thế nào. Bọn họ có thể ngăn cản Thiên kiếp để cho người khác tới xem.
- Đối với các tông môn thời cổ...cho dù muốn xóa sổ Côn Luân cũng không khó. Mặc dù giới tu đạo luôn từ thịnh tới suy, suy rồi thịnh nhưng biết bao nhiêu lâu nữa cảnh tượng như thời cổ mới xuất hiện? - Tô Hâm Duyệt nghe tới mức mê mẩn rồi hỏi Mạc Thiên Hình;
- Vậy tại sao nơi này lại bị suy yếu rồi biến thành Phong Khư?