- Cách thức của đám người tu đạo ở Thiên Lan tinh không đúng là khác với người tu đạo hiện nay.
Lạc Bắc không khống chế được Yêu vương liên thai liền cảm thấy nó cũng không phải bị hư hại mà chỉ là do trận pháp trên bề mặt của nó bị khốn chế không thể chuyển động.
Lệ Nan Phùng bắn ra một vầng sáng màu lục giống như là một lá bùa tấn công. Giờ phút này thứ ánh sáng đó bao phủ bên ngoài Yêu vương liên thai khiến cho nó như có một lớp thảm màu xanh lực bao bọc.
- Lạc Bắc! Cái pháp bảo của ngươi có trận pháp truyền tống để điều người tới bất cứ lúc này. Nhưng lần này không cần phải dùng tới nó.
Sau khi khống chế Yêu vương liên thai đồng thời tạo ra một lồng ánh sáng màu đen khổng lồ, Vương Dĩnh đứng trong năm người của Thiên Lan tinh không mỉm cười nói:
- Cái lồng sáng này của ta cũng chỉ là để ngăn người khác tới quấy rầy chúng ta đấu phép chứ không có sức công kích. Ngươi có thể yên tâm.
" Đám người Thiên Lan tinh không quả nhiên là quái dị, chẳng trách được tại sao chưởng giáo lại cẩn thận như thế. Không nói tới việc hạ cấm chế đối với năm người mà còn phái ra nhiều người để giám sát họ."
"Bọn chúng làm vậy là muốn từ Lạc Bắc xem hiện tại người tu đạo chúng ta có những thủ đoạn gì."
Khi thanh âm của Vương Dĩnh vang lên, lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc đang ở bên ngoài cũng nhận ra nhiều thứ.
Căn cứ vào uy năng của vầng sáng màu đen, cho dù chính lão ra tay cũng khó mà phá được. Cứ như thế, cho dù có người tới thì cũng khó có thể vào được ngay bên trong để giúp đỡ cho Lạc Bắc.
Mà suy nghĩ của Từ Thạch Hạc cũng rất thâm trầm nhạy bén. Lão cảm thấy Vương Dĩnh ra lệnh cho Phong Hàn Độc một mình đối đầu với Lạc Bắc chứ không phải cả năm người cùng tấn công tiêu diệt hắn ngay là có mục đích để căn cứ vào việc Lạc Bắc đấu phép từ đó biết được một vài đặc điểm của pháp thuật và pháp bảo của người tu đạo bây giờ. Dù sao thì đám người Thiên Lan tinh không xa rời nơi này đã mấy ngàn năm, chẳng khác nào thuộc giới tu đạo thời cổ nên không hiểu biết về pháp thuật và pháp bảo hiện tại.
Đối với Từ Thạch Hạc mà nói thì chuyện này cũng chẳng sao. Bởi vì hiện tại Lệ Nan Phùng đã khống chế Yêu vương liên thai, Vương Dĩnh lại phóng ra một màn ánh sáng mà từ trong hay ngoài đều khó phá nên cho dù để cho Phong Hàn Độc một mình đánh với Lạc Bắc thì cũng chẳng khác gì cả năm người cùng ra tay. Chỉ có điều ở đây là một người thi triển pháp thuật còn bốn người đứng canh. Nếu như có gì đó không ổn, cả bốn người còn lại sẽ nhanh chóng ra tay.
Chưa nói là bọn họ muộn dựa vào Lạc Bắc để hiểu hơn sự khác biệt giữa pháp bảo và pháp thuật của người tu đạo bây giờ với họ. Bởi vì dù sao thì hiện tại trong giới tu đạo, Lạc Bắc cũng là nhân vật đúng đầu. Rất nhiều công pháp và pháp bảo của hắn đều thuộc hàng số một, có tính đại diện. Nhưng đối với Từ Thạch Hạc mà nói thì y cũng nhân cơ hội này để hiểu hơn về đám người Thiên Lan tinh không .dù sao thì Hoàng Vô Thần đứng đầu Côn Luân cũng không phải là người ngu muốn làm cái chuyện dẫn sói vào nhà...
Đám người của Thiên Lan tinh không được lưu truyền từ một nhánh của giới tu đạo thượng cổ cho tới nay. Đấu phép với bọn họ tương đương với đấu phép với người tu đạo thượng cổ.
Tuy nhiên, mặc dù bị khống chế Yêu vương liên thai đồng thời thấy họ phóng ra màn hào quang che phủ sơn cốc nhưng sắc mặt của Lạc Bắc vẫn thản nhiên không có gì thay đổi.
Trong nháy mắt khi Yêu vương liên thai rơi xuống, trong tay hắn chợt lóe lên một tia sáng màu xanh rồi một vầng sáng màu xanh chợt tản ra từ người của hắn giống như quanh người chợt mọc lên mấy bụi trúc xanh ngăn chặn hơn trăm tia sáng màu đen mà Phong Hàn Độc phóng tới. Cùng lúc đó, một thanh thương cổ màu xanh chợt xuất hiện trước mặt hắn. Lạc Bắc chỉ mới chớp mắt, thanh thương cổ liền biến mất rồi xuất hiện ở sau Phong Hàn Độc không tới năm trượng.
- Thanh Hoàng thần trúc? Thanh Đế thần thương?
Vừa thấy Lạc Bắc lấy ra hai cái pháp bảo, đám người Phong Hàn Độc và Vương Dĩnh đều kinh ngạc. Nhất là Lệ Nan Phùng không nhịn được hô tên của hai loại pháp bảo đó. Tuy nhiên Phong Hàn Độc vẫn không dùng lại chỉ nhe rằng cười rồi giơ tay chỉ. Tấm thuẫn màu lam chắn trước mặt chợt to lên mấy lần rồi chuyển ra sau chắn phía trước Thanh Đế thần thương.
Một tiếng động vang lên.
Thần thương va chạm với cái thuẫn màu lam dường như có lực lượng ngang nhau. Nhưng trên bề mặt của Thanh Đế thần thương chợt xuất hiện một lớp bông tuyết tản ra hơi lạnh khiến cho sự di chuyển của nó chợt chậm lại.
Lạc Bắc nhíu mày nhanh chóng thu Thanh Đế thần thương về. Rồi một vầng lửa màu tím lập tức bao phủ lấy Thanh Đế thần thương khiến cho lớp bông tuyết màu lam trên bề mặt của nó nhanh chóng bị hòa tan. Rồi toàn bộ thanh thương lập tức trở lại với ánh sáng vốn có của nó.
Nhưng cùng lúc đó, Phong Hàn Độc lại nhe răng cười rồi từ đỉnh đầu y có một cái Nguyên Anh màu đen với sắc mặt hiểm độc bay lên.
Trong hai tay của Nguyên Anh màu đen đó ôm một cái bảo bình màu đen thấp hơn Nguyên Anh của y một nửa cái đầu. Bên trên bảo bình có hình dạng của một loài nhện kỳ lạ kèm theo nguyên khí màu đen lượn lờ, nhìn có phần khủng bố. Khi những bông tuyết màu lam bám trên Thanh Đế thần thương tan hết, nó lại lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Phong Hàn Độc. Nguyên Anh kia liền chĩa cái bình màu đen về phía Thanh Đế thần thương. Chỉ thấy vô số những sợi tơ đen từ trong miệng bình chảy ra bao phủ lấy Thanh Đế thần thương rồi thu vào bên trong bình.
Nhanh chóng thu được Thanh Đế thần thương của Lạc Bắc, ánh mắt Phong Hàn Độc không giấu được sự đắc ý. Tuy nhiên sự đắc ý đó chợt biến mất.
Bởi vì đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu Lạc Bắc cũng có một Nguyên Anh cao chừng một tấc phóng lên.
Nguyên anh đó có hình dạng giống hệt với Lạc Bắc, tản ra ánh sáng màu vàng lóng lánh nhưng lại trong suốt giống hệt một viên bảo thạch. Mà trong tay Nguyên Anh đó cũng cầm một cái hạt châu màu bạc.
Phong Hàn Độc còn chưa kịp có phản ứng, hạt châu màu bạc đã tản ra ánh sáng chiếu thẳng vào tấm thuẫn màu lam trước mặt y.
Một thứ lực lượng kỳ lạ vọt tới cuốn lấy ánh sáng của tấm thấm che chắn cho Phong Hàn Độc khiến cho nó bị mất đi sự khống chế mà bay về phía Lạc Bắc.
- Đây là...
Vương Dĩnh vẫn đang mỉm cười như xem diễn kịch mở to mắt nhìn Nguyên Anh ôm hạt châu màu bạc trên đỉnh đầu Lạc Bắc. Nét mặt của y nhanh chóng thay đổi. Mà Lệ Nan Phùng đứng bên y và hai người khác dường như cũng nhận ra lai lịch của thứ hạt châu đó.
- Sao lại thế này? Chẳng phải hắn tu luyện công pháp thân thể thành thánh hay sao? Làm thế nào lại có được Nguyên Anh? Tại sao hắn còn có cả công pháp Nguyên Anh dung hợp pháp bảo bản mệnh như chúng ta?
- Pháp bảo bản mệnh của hắn là cái gì mà dường như còn thần diệu hơn cả bảo bình của ta? Ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng có thể thu được?
Sắc mặt của Phong Hàn Độc phủ đầy một sự kinh sợ và khó tin.
Nhưng đúng vào lúc này, chín đạo Kiếm cương trong suốt mang theo khí tức hủy diệt và một đạo bản mệnh kiếm nguyên cũng lao về phía y.
Nguyên Anh của Phong Hàn Độc và thân thể cũng xông lên. Cùng lúc đó một cái bát màu vàng lập tức xuất hiện rồi phình lên giống như một cái thùng nước to bao phủ toàn bộ Nguyên Anh và thân thể của y vào bên trong. Bản thân Phong Hàn Độc đang gánh vác sứ mệnh đặc biệt cho nên pháp bảo trên người y không chỉ có một, hai cái.
Vừa hóa ra cái pháp bảo đó, Phong Hàn Độc vẫn chưa yên tâm. Nguyên Anh đang ôm cái bình màu đen trên đỉnh đầu cũng chợt tản ra vô số ánh sáng màu đen tạo thành một màn hào quang màu đen bên ngoài cát bát màu vàng kim. Trong suy nghĩ của Phong Hàn Độc như thế này đủ ngăn cản một đòn của Lạc Bắc.
Nhưng điều khiến cho y không thể ngờ được đó là chín đạo kiếm cương trong suốt lao tới màn ánh sáng màu đen bên ngoài cái bát thì đồng thời một ngọn lửa màu lam cũng chợt xuất hiện ở gần đó.
Ngọn lửa này là do Lạc Bắc cố tình giấu sau chín đạo kiếm cương tuy nhiên uy áp và hơi thở hủy diệt của nó khiến cho Phong Hàn độc cảm thấy nó còn khủng bố hơn cả bản mệnh kiếm nguyên.
Phụp!
Vốn màn hào quang màu đen và cái bát khó khăn lắm mới ngăn cản được kiếm cương và bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc nhưng hiện tại khi ngọn lửa màu đen bay tới, màn hào quang lập tức bị xuyên thủng còn cái bát thì lập tức xuất hiện những vết nứt rồi vỡ vụn.
"A!"
Phong Hàn Độc không kịp ngăn cản chỉ biết hét lên một tiếng chói tai.
Rầm!
Nhìn thấy Phong Hàn Độc sắp bị Lạc Bắc tiêu diệt một vầng sáng màu trắng và màu đỏ lập tức xuất hiện chắn trước mặt của y.
Ngọn lửa màu tráng nhanh chóng bị đánh tan rồi tản ra trong không trung. Còn vầng sáng màu đỏ thì bị đánh bay ra ngoài hiện ra là một pháp bảo màu đỏ có hình tấm thuẫn.
Ngăn cản được đòn tấn công, Phong Hàn Độc vội vàng lui lại mười trượng mà không dám tiến lên chỉ đứng từ xa nhìn Lạc Bắc. Lúc này ánh mắt của y cũng không còn sự kiêu ngạo mà chỉ còn sự hoảng sợ.
Trần Đồ Long phóng ra miếng ngọc phù màu trắng bị vỡ nát. Còn Lệ Nan Phùng khó khăn lắm mới khống chế được cái tấm thuẫn màu đỏ. Sắc mặt của cả hai đều hết sức khó coi.
Còn Lạc Bắc cũng không tiếp tục tấn công chỉ giơ tay bắn ra chín đạo kiếm cương vào vầng sáng màu đen bao phủ thung lũng. Dù sao thì khu vực mà vầng sáng đó bao phủ cũng không rộng lắm. Bị năm người bao vây, một khi đấu pháp không có nhiều không gian tránh né sẽ trở thành điểm bất lợi cho Lạc Bắc.
Xoẹt!
Chín đạo kiếm cương chạm phải vầng sáng màu đen đẩy nó kéo dãn ra tới một trượng. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu đen chợt lóe lên khiến cho khe nứt nhanh chóng hồi phục lại như cũ.