Lạc Bắc có thể cảm nhận được ngoại trừ việc là khắc tinh của ma khí ra thì cây bồ đề trước mặt cũng là một cái pháp bảo phòng ngự lợi hại. Có điều sự chú ý của hắn nhanh chóng bị thu hút bởi điểm sáng màu hồng bên trong cây bồ đề. Đó là một viên Huyết xá lợi to bằng quả ô liu, chỉ bằng nửa viên chủ nguyên Huyết Xá Lợi. Chỉ có điều khí tức chân nguyên ẩn chứa trong đó rất mạnh.
Trong suy nghĩ, một thứ lực lượng vô hình từ trên người Lạc Bắc tản ra quấn lấy viên Huyết xá lợi mà lôi nó ra ngoài.
Viên Huyết Xá lợi từ trên cây bồ đề bay về phía Lạc Bắc. Mặc dù nó chỉ to bằng quả ô liu nhưng đám người Thi Kiếm cũng có thể cảm nhận được ma khí cực mạnh ép về phía mình. Trước mắt các nàng như xuất hiện một biển máu.
Không có trời, chẳng có đất. Trước mắt chỉ toàn là máu tươi. Trong nháy mắt, đám người Thi Kiếm như cảm thấy bình chìm vào trong biển máu, không thể hô hấp. Mũi và miệng đều bị máu tươi tràn vào. Cái cảm giác và mùi máu rất thật.
Vào lúc mà Thi Kiếm đang cảm thấy chìm vào trong biển máu, không thể hít thở được thì một thứ lực lượng cực mạnh liền bao phủ lấy mình. Chỉ trong nháy mắt, tất cả ảo giác đều biến mất. Trước mặt nàng không còn biển máu mà chỉ có một cái cây bồ đề. Sau khi hô hấp trở lại bình thường, nhận ra Minh Nhược phát ra lực lượng bảo vệ các nàng thì nàng cũng nghe thấy Lạc Bắc thở dài...
- Người định luyện hóa ma khí trong viên Huyết Xá lợi rồi sau đó dùng nó để tăng cường chân nguyên? - Thấy Lạc Bắc nhìn viên Huyết Xá Lợi trong tay rồi thở dài, Minh Nhược liền cười cười.
Lạc Bắc gật đầu. Sở dĩ hắn muốn nhìn thấy viên Huyết Xá lợi chính là vì lý do như vậy. Mặc dù trực tiếp luyện hóa ma khí sẽ không thể có được ma pháp trong đó của U Minh huyết ma. Nhưng hiện tại kẻ địch mạnh sắp tới. Kỳ Liên Liên Thành là một cường địch rất mạnh cho nên Lạc Bắc muốn liều mạng mất đi một thứ pháp thuật mà sử dụng Huyết Xá lợi để tăng cường tu vi chân nguyên. Dù sao thì ngoại trừ viên Huyết Xá lợi này ra, trong tay hắn còn có một viên chủ nguyên Huyết Xá lợi.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy viên Huyết xá lợi, Lạc Bắc mới hiểu suy nghĩ của mình ít nhất không thể thực hiện được. Bởi vì khi cầm nó trong tay, Lạc Bắc cũng cảm nhạn được ma khí trong đó mặc dù ít hơn viên chủ nguyên Huyết Xá lợi nhưng cũng không phải là nhỏ. Cơ bản không thể nào luyện hóa được trong một thời gian ngắn.
- Hiện tại ngươi cũng hiểu được đó là điều không thể thực hiện. Với tu vi của ta thì ít nhất cũng phải cần có hai năm mới có thể luyện hóa được ma khí trong viên Huyết Xá lợi này. Vì vậy mà ta nói cho dù tu vi của ta mà nuốt nó, luyện hóa được một thứ pháp thuật thì cũng không thể ngăn cản được ma khí xâm nhập.
Minh Nhược nhìn Lạc Bắc cũng biết được suy nghĩ của hắn. Mặc dù biết trước suy nghĩ đó của hắn không thực hiện được nhưng Minh Nhược vẫn đến đây. Bởi vì mục đích của nàng và Lạc Bắc tới nơi này là hoàn toàn khác. Nàng biết có lẽ Thanh Lư sẽ nhanh chóng mất đi. Còn viên Huyết xá lợi này sớm muộn gì cũng phải lấy ra. Đã thế thì chẳng bằng thuận tiện tới đây thăm lại.
- Vì vậy mà trước khi tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tới tầng thứ chín, không được phép sử dụng hai viên Huyết Xá lợi. - Nhìn Lạc Bắc đang trầm ngâm, Minh Nhược lại giao hẹn một câu:
- Nếu không ngăn cản được ma khí của nó thì sẽ biến thành nửa người, nửa ma mà mất đi nhân tính.
Từ Hàng Tĩnh Trai!
Vân Viện đứng từ xa nhìn Minh Nhược và Lạc Bắc đứng ở trước đống hoang tàn của Tâm Lư.
Sắc mặt của Minh Nhược càng lúc càng hồng hào. Hiện tại Vân Viện có thể cảm nhận được sư phụ đx bị thương nặng tới mức không thể chữa được. Cho dù cố không nghĩ tới chuyện đó, nhưng Minh Nhược - Chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai, một thiếu nữ xinh đẹp cũng sắp chết.
Có điều trên người nàng không hề có chút dấu vết của sự sống đang trôi đi mà hoàn toàn ngược lại giống như lực sinh mệnh cực mạnh lại tản ra từ người nàng, giống như trong người nàng đang căn tràn nhựa sống.
Bởi vì có một chuyện nàng vẫn còn chưa làm xong...
Dưới chân núi, trước mặt Lạc Bắc và Minh Nhược là một bãi cỏ vàng đang phất phơ theo gió, tạo thành những con sóng. Hơn mười cái cây to cao với những cánh hoa màu hồng bay lả tả trong gió.
Tuy nhiên, từ rất xa trên bầu trời của núi Đại Đông lại dường như xuất hiện một tia sáng màu hồng.
Không lâu sau, tia sáng màu hồng đó càng lúc càng đậm, càng lúc càng gần. Vô số sự sống trên núi Đại Đông như cảm nhận được sự nguy hiểm mà bỏ chạy cuống cuồng.
Trong phạm vi mấy trăm dặm bên ngoài núi Đại Đông từ từ có một đám mây màu đỏ quái dị bao phủ. Đám mây đỏ sậm từ từ che phủ không gian giống như một cái lọng chắn trên đầu núi Đại Đông.
Minh Nhược vẫn bình tĩnh nhìn triền núi trước mặt. Toàn bộ lực lượng chân nguyên của nàng hoàn toàn ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra. Bởi vì nàng biết nếu để cho chân nguyên lưu chuyển trong người thì rất khó thu nó lại, cũng không thể sử dụng thứ sức mạnh mà rất nhiều người mơ ước, thậm chí bất chấp mọi giá để đổi lấy.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt khiến cho Minh Nhược hơi nheo mắt lại. Những cảnh tượng ứ từ từ hiện ra trong đầu nàng. Những việc nàng làm, những người nàng gặp cứ lặng lẽ trôi qua trước mắt Minh Nhược không một tiếng động.
Bất chợt, dường như nàng cảm nhận được một cái gì đó liền hơi ngẩng đầu lên mà nhìn về phương xa.
- Thi Kiếm! Con đi theo chúng ta. - Đột nhiên, Minh Nhược quay lại nhìn Thi Kiếm đứng sau lưng mà vẫy tay. Chờ tới khi Thi Kiếm bước tới sau lưng mình, Minh Nhược đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Bắc rồi thở dài mà nói:
- Vốn ta muốn giúp ngươi loại bỏ Kỳ Liên Liên Thành.
- Vãn bối hiểu.
Lạc Bắc cũng nhìn Minh Nhược chăm chú rồi gật đầu. So với bất cứ người nào, hắn hiểu rất rõ sinh mệnh của Minh Nhược đã tới thời điểm cuối cùng. Điều này cũng chẳng có gì khó hiểu. Bởi vì tu vi Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của hắn gần với Minh Nhược nhất cho nên giúp hắn có thể hiểu được tâm ý của nàng.
- Tên đệ tử của Hoàng Vô Thần so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều. Xét về đệ tử thì Huống Vô Tâm còn kém xa Hoàng Vô Thần. - Minh Nhược nói xong câu đó lại nhìn Lạc Bắc:
- Tu vi của Thi Kiếm tuy thấp nhưng tương lai có lẽ nó còn cao hơn cả mấy người Vân Viện. Nếu lần này có thể đối phó được với Kỳ Liên Liên Thành thì ngươi cần phải giúp ta quan tâm tới nó.
- Đệ tử hiểu. - Lạc Bắc gật đầu. Mặc dù Minh Nhược chưa bao giờ bắt hắn gọi nàng là sư phụ nhưng không thể phủ nhận nàng chính là người dậy hắn nhiều nhất.
Thi Kiếm ngây người, ánh mắt trở nên long lanh. Nàng có thể hiểu được ý của Minh Nhược. Đây là điều dặn dò cuối cùng của sư phụ đối với Lạc Bắc. Tuy nhiên nàng không hiểu mình có gì đặc biệt mfa sư phụ lại gọi tới gần sau đó căn dặn Lạc Bắc như vậy.
- Nếu như có thể hãy giúp ta bù đắp sự thiếu sót của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết. - Minh Nhược liếc nhìn đám người Vân Viện rồi nói với Lạc Bắc:
- Ta không muốn chúng nó cũng giống như ta, cố gắng tu luyện tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh nhưng lại chậm một chút.
- Con sẽ giúp các cô ấy tìm một vài đan dược tăng cường tuổi thọ. Chuyện này không khó. - Lạc Bắc gật đầu:
- Con cũng đã nghĩ, nếu tu luyện một môn công pháp phụ trợ để tăng cường tuổi thọ chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người phân tâm, khó đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh. Vì vậy chỉ có dùng đan dược. Con có một người bằng hữu là tông chủ Hiên Hồ tông. Việc luyện chế thứ đan dược đó là lẽ không khó.
- Sử dụng đan dược trợ giúp?
Minh Nhược vẫn không thích sử dụng pháp bảo nghe thấy vậy cũng ngẩn người. Sử dụng đan dược tăng cường tuổi thọ là một chuyện hết sức đơn giản. Nhưng bởi vì do nàng vẫn cho rằng dựa vào ngoại vật sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tăng tiến của tu vi cho nên không hề nghĩ tới chuyện đó. Mà khác với việc sử dụng pháp bảo, việc sử dụng đan dược tăng tuổi thọ thực sự không ảnh hưởng tới việc tu vi tăng lên. Còn Tĩnh Niệm Thông Minh quyết khi tu luyện tới cuối cũng chỉ vì khí huyết và sức sống yếu đi cho nên mới không thể đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Ngẩn người một lúc, Minh Nhược thở dài rồi cười cười nhìn Lạc Bắc:
- Quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi. Xem ra xét về đệ tử ta không chắc đã thu Hoàng Vô Thần.
Lạc Bắc im lặng. Mặc dù hắn biết ngoại trừ toàn bộ tiên nhân trong truyền thuyết không thể chết ra thì tất cả rồi ai cũng phải chết. Hắn cũng không sợ chết nhưng khi bằng hữu, người thân đối diện với cái chết lại vô cùng khó chịu, không làm sao mà trò chuyện vui vẻ được với Minh Nhược.