Tuy nhiên khi liếc mắt nhìn về phía đám mây đen kéo dài trăm dặm như bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới chỗ này, ánh mắt c họ vẫn không giấu được sự lo lắng.
Trận chiến với Huống Vô Tâm vẫn như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua. Tuy rằng cuối cùng đánh bại được Huống Vô Tâm, giết chết y nhưng tổng số đệ tử Côn Luân ngã xuống cũng có con số kinh người. Trong trận chiến Huống Vô Tâm phản lại Côn Luân, bốn vòng đảo ngoài cùng biến thành mảnh đất khô căn, cho tới nay vẫn chưa thể trở lại như trước. Hơn nữa toàn bộ linh mạch trong bốn vòng đảo đều bị phá hủy. Hiện tại tài nguyên tu luyện của đám đệ tử Côn Luân cũng hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa theo một vài tin tức đua ra thì số lượng Thạch Nhũ quỳnh dịch cũng không cấp cho đệ tử bình thường. Ngay cả người có công lớn nếu như được ban Thạch Nhũ quỳnh dịch thì cũng phải luyện hóa ngay chứ không được mang ra khỏi Côn Luân.
Trên thực tế bất cứ một tên đệ tử Côn Luân nào cũng biết điểm mạnh nhất của Thạch Nhũ quỳnh dịch đó là bổ sung chân nguyên với tốc độ cực nhanh. Thứ thiên tài địa bảo này có giá trị rất cao trong đấu phép. Khi chân nguyên của họ giảm xuống tương đương với một thứ bảo vật mà đối thủ không biết. Mang cái này đi tu luyện mặc dù có lợi nhưng chẳng khác nào tinh kim khó kiếm không dùng luyện pháp bảo mà đi sửa cái bát mẻ.
Hiện tại mỗi một đệ tử Côn Luân đều biết rằng ai là người có thể tập trung một lực lượng lớn tới vậy.
Địa vị của Lạc Bắc trong suy nghĩ của đám đệ tử Côn Luân đã hoàn toàn vượt qua Bán Diện nhân ma của Trạm Châu Trạch Địa và Bắc Minh vương của núi Chiêu Diêu.
Để đánh chết hắn, Côn Luân sai Trác Trầm Đạo, Nam Ly Việt, Kỳ Liên Liên Thành, toàn là những đệ tử nổi danh trong đám hậu bối của Côn Luân. Nhưng bọn họ đều bị Lạc Bắc giết chết. Ngay cả Trần Thanh Đế và bốn vị pháp vương của Hoa giáo cũng bị hắn đánh bại. Vì để giết hắn, thậm chí Côn Luân còn sử dụng cả thần cung Toái Hư .
Nhưng ngay cả thần cung Toái Hư cũng không giết được hắn và bây giờ nó còn nằm trong tay Lạc Bắc.
Lúc trước khi Huống Vô Tâm làm phản gần như toàn bộ đệ tử trung thành với Hoàng Vô Thần cảm thấy tức giận, chỉ tới khi tình hình chiến đấu diễn ra bất lợi, bọn họ mới nghĩ tới việc chưởng giáo của họ có thua Huống Vô Tâm hay không. Nhưng hiện tại tất cả đều biết thực lực của Lạc Bắc còn mạnh hơn Huống Vô Tâm rất nhiều. Mặc dù còn chưa chiến đấu nhưng phần lớn đệ tử Côn Luân đều nghi ngờ việc Côn Luân có thể tồn tại sau trận chiến này...
Hiện tại đám đệ tử Côn Luân ở ngoài để đề phòng bên phía Lạc Bắc có người lẻn vào trong Côn Luân. Ngoài ra còn để đề phòng có người phá hoại trận pháp phòng ngự hoặc bày ra một thứ trận pháp nào khác để đối phó với họ.
Phòng tuyến của đám đệ tử Côn Luân đã nhanh chóng tràn ra ngoài bao phủ cả khu vực vạn dặm. Cho nên đối với trận chiến này đã không nổ ra thì thôi, một khi nổ ra, phạm vi của nó sẽ càng rộng hơn trận chiến với Huống Vô Tâm.
Hiện tại mấy tên đệ tử Côn Luân bay lượn trong khu vực biển này nửa canh giờ, tương đương với việc đóng ở đây. Trên thực tế họ không phát hiện ra có gì khác lạ. Tuy nhiên cả năm tên đệ tử Côn Luân đều biến sắc rồi pháp lực dao động trên người nhanh chóng tràn ra ngoài.
Cùng lúc đó, mấy tiếng động vang lên, từ dưới mặt biển có ba tên đệ tử Côn Luân đang hoảng loạn lao lên.
Cả ba tên đệ tử đó có nhiệm vụ tuần tra bên dưới biển.
Tên đệ tử Côn Luân còn chưa kịp báo tin thì một làn hơi thở nóng rực đột nhiên từ dưới vùng biển vọt lên.
Mặt biển dưới chân tên đệ tử Côn Luân nhanh chóng xuất hiện một cái lốc xoáy. Người đó không hề che giấu khí tức vào pháp lực dao động của mình thậm chí còn cất tiếng cười ha hả. Rồi một cái bóng người mảu đỏ hồng theo pháp lực dao động từ giữa lốc xoáy vọt lên.
- Sư thúc La Thần tướng...
- Sư bá la Thần Tướng...
Nhất thời, mấy tên đệ tử Côn Luân đang chuẩn bị ra tay đột nhiên kêu lên thất thanh. Cùng lúc đó một tên đệ tử Côn Luân ăn mặc trang phục Kiếm Ti từ xa lao tới cũng dừng lại rồi kêu lên:
- La Thần tướng sư bá! Ngài chưa chết sao?
- Ngươi hy vọng ta chết lắm phải không? - Người tu đạo mặc trang phục màu đỏ như lửa liếc mắt nhìn tên đệ tử Côn Luân:
- Hàng Bạch Vũ! Không thể ngờ được hiện tại ngươi cũng được đúng trong Kiếm Ti rồi a.
- Đệ tử không dám.
Tên đệ tử Côn Luân được La Thần Tướng gọi là Hàng Bạch Vũ sợ hãi giải thích:
- Nhưng bao nhiêu năm qua sư bá không xuất hiện...
- Hôm nay ta xuất hiện không được hay sao? - La Thần Tướng hừ một tiếng nhìn đám mây đen kéo dài tới mấy trăm dặm trên không tủng:
- Mấy năm qua, Hoàng Vô Thần làm cái gì mà dám có ngươi tới Côn Luân ta diễu võ giương oai?
- Chuyện này...kể ra thì rất dài. Để đệ tử đưa sư bá tới gặp chưởng giáo trước, để chưởng giáo tự mình giải thích với sư bá. - Hàng Bạch Vũ hơi xấu hổ.
Vốn y định giải thích rằng tên đệ tử của Nguyên Thiên Y tập trung lực lượng tới đây bao vây Côn Luân nhưng nghĩ tới cảnh La Thần Tướng bị Nguyên Thiên Y đánh cho thua thê thảm mới nhảy xuống dưới nước tự tử thì y liền dừng lại không dám giải thích.
- Không cần! Ta tự mình đi gặp hắn.
La Thần Tướng vung tay ngăn lại rồi không nói nhiều hóa thành một tia sáng màu hồng lao vào trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
- Bao nhiêu năm qua sư bá La Thần Tướng vẫn kiêu ngạo như vậy chẳng khác ngày xưa chút nào.
- Sư bá nhảy xuống biển tự tử bao năm như vậy mà tu vi không giảm thậm chí còn như tăng lên. Chẳng lẽ sau khi thua bởi Nguyên Thiên Y giúp sư bá lĩnh ngộ được điều gì đó?
Vừa thấy La Thần Tướng biến mất khỏi tầm mắt, mấy tên đệ tử Côn Luân tuần tra ở khu vực biển quanh sang nói chuyện với nhau.
- Mặc kệ sư bá thế nào. Lúc này sư bá xuất hiện khiến cho thực lực của Côn Luân chúng ta tăng lên nhiều. Đúng là sự may mắn của Côn Luân. - Hàng Bạch Vũ nhìn hướng La Thần Tướng biến mất rồi cười khổ nói vậy.
- La Thần Tướng sư bá.
- La Thần Tướng sư bá đã quay về...
La Thần Tướng hóa thành một vầng sáng hồng. Trên đường y tiếng vào Côn Luân rất nhiều tiếng hoan hô và tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Nhưng La Thần Tướng vẫn không dừng lại cũng chẳng để ý tới ai chỉ bay thẳng vào vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Tất cả đệ tử Côn Luân nhìn thấy La Thần Tướng đều biết y vốn là một người vô cùng kiêu ngạo nên cũng không hề bất ngờ. Nhưng không một ai biết rằng lòng bàn tay đang nắm chặt của y lại đang toát đầy mồ hôi.
Bởi vì đó không phải là La Thần Tướng thật sự mà chính là Lệ Nan Phùng
La Thần Tướng thật sự thì sau khi thua Nguyên Thiên Y, tâm ma trong lòng đã chết hẳn.
Nếu như y tu luyện công pháp đó mà tâm ma vẫn còn thì sau khi Nguyên thần tan biến, chân nguyên, máu huyết và thân thể sẽ tan biến theo.
Nhưng La Thần Tướng tu luyện pháp quyết thân ngoại hóa thân, hơn nữa khi quyết chiến với Nguyên Thiên Y, y còn dung hợp với chân nguyên và nguyên thần của một con dị thú nâng cao thực lực của hóa thân. Vì vậy mà sau khi Nguyên Thần của bản thân biến mất, tâm ma không còn nhưng chân nguyên và nguyên thần của con dị thú kia vẫn chua tan biến khiến cho chân nguyên của y quay trở lại trong người.
Tuy nhiên khi bị cưỡng chế dung hợp nguyên thần của con dị thú cũng đã mất hơn một nửa, chỉ còn lại một chút ý thức. Vì vậy sau một thời gian dài cũng tự nhiên biến mất. Còn chân nguyên và khí huyết của y thì ngưng tụ hoàn toàn trong cơ thể khiến cho thân thể, chân nguyên và khí huyết vẫn không biết mất, tạo thành một cái thân thể giống như cương thi.
Phương pháp đoạt xác của người tu đạo ở Thiên Lan hư không không những khống chế được thân thể của đối phương mà còn qua đó lấy được gần như toàn bộ trí nhớ của cái xác đó.
Cho nên Lệ Nan Phùng không công hiếm được một cái thân thể Nguyên Anh hậu kỳ, lại có được gần như toàn bộ chân nguyên mà y sở hữu. Vì vậy mà lực lượng chân nguyên trong cơ thể của y bây giờ thậm chí so với khi giao thủ với Lạc Bắc còn nhiều hơn.
Theo ký ức có được từ La Thần Tướng, Lệ Nan Phùng dễ dàng đánh lửa được đám người Hàng Bạch Vũ khiến cho họ không nghi ngờ.
Nhưng cũng chính vì có được ký ức của La Thần Tướng, Lệ Nan Phùng mới biết Côn Luân mạnh tới mức độ nào.
Hiện tại Lệ Nan Phùng có thể khẳng định chỉ dựa vào một mình Mật Vân tông, mặc dù số lượng người tu đạo Độ Kiếp kỳ trở lên nhiều hơn Côn Luân một chút nhưng tổng số đệ tử Côn Luân rất nhiều. Hơn nữa số lượng đệ tử từ kim Đan kỳ trở lên lại càng đông. Nếu chỉ có một mình Mật Vân tông chưa chắc đã chiếm được ưu thế.