Chương 413: Ăn thịt người?

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:17:48

Rầm! Hai cái pháp bảo cực mạnh là Yêu vương liên thai và Tự Tại Ngọc Bị va chạm với nhau khiến cho từng làn sóng âm và những cơn gió dữ đội tản ra như tạo thành một cơn bão. Va chạm mãnh liệt khiến cho ánh sáng màu đen trên Yêu vương liên thai tản ra dữ đội, đồng thời bay thẳng xuống dưới. Nhưng cùng lúc đó, một đạo bản mệnh kiếm nguyên lại đánh thẳng vào Tự Tại Ngọc Bi. Rắc rắc! Tự Tại Ngọc Bi tản ra vô số những tia sáng màu vàng. Tấm bia to như con thuyền khổng lồ chấn động mạnh hiện lên những thứ hoa văn màu lục nhìn như các vết rạn. Hiện tại mỗi một lần va chạm kích liệt lại như giúp Lạc Bắc rèn luyện thân thể. Hơn nữa, những chấn động đó không còn ảnh hưởng dối với hắn. Yêu vương liên thai lao thẳng vào bên dưới Tự Tại Ngọc cung khiến cho Trần Thanh Đế không thể dùng Cửu Thiên tin thần pháo tấn công nên Lạc Bắc cũng có thể sử dụng bản mệnh kiếm nguyên để tấn công Tự Tại Ngọc BI. - Sức phòng ngự của Tự Tại Ngọc Bi quả nhiên không thua Hạo Thiên Kính. Mà vào lúc này, sau cú va chạm mãnh liệt của Yêu vương liên thai rồi lại tới bản mệnh kiếm nguyên, Lạc Bắc cũng có thể kiểm tra được mặc dù Tự Tại Ngọc bia không mạnh được như Hạo Thiên Kính nhưng Trần Thanh Đế rót chân nguyên vào nó khiến cho nó không kém. Hiện tại dưới sự tấn công của Yêu vương liên thai và bản mệnh kiếm nguyên cũng chỉ có thể đánh vỡ ánh sáng của Tự Tại Ngọc Bi chứ không ảnh hưởng tới phôi của nó. Vô số những cái hoa văn màu lục kia chính là trận pháp phòng ngự của nó. - Đi! Ánh mắt của Trần Thanh Đế hết sức lạnh lùng như Tự Tại Ngọc Bi không hề ép về phía Yêu vương liên thai mà lập tức vọt về phía Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan Vương. Xét về mức độ kỳ diệu của Tự Tại Ngọc Bi hay tu vi của Trần Thanh Đế đều cao hơn Yêu vương liên thai và Lạc Bắc một đường. Nhưng quan trọng là Tự Tại Ngọc Bi cũng không thể làm cho Yêu vương liên thai bị hư hại. Giống như hai người tu đạo đấu với nhau. Một người tu đạo cao hơn đối phương chiếm hết thượng phong nhưng muốn giết chết đối phương lại vô cùng khó khăn. Hơn nữa, bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc quá mạnh lại thêm Vũ Sư Thanh và Nạp Lan Nhược Tuyết đã hồi phục khiến cho bên phía Trần Thanh Đế như rơi vào thế hạ phong, hôm nay không thể giết được Lạc Bắc. Mặc dù hận Lạc Bắc thấu xương, nhưng bản thân là tông chủ một phái, một nhân vật kiêu hùng cho nên Trần Thanh Đế hành động hết sức quyết đoán. A! Giờ phút này Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương cũng nhận ra tình hình không ổn. Cho nên một tia sáng lóe lên rồi hai hóa thân khổng lồ lập tức chui vào trong thân thể, sau đó thân thể vọt lên Tự Tại Ngọc Bi. "Phụt!" Vừa mới bước lên Tự Tại Ngọc Bi, Cách Lan vương lập tức phun ra một ngụm máu đen đồng thời sắc mặt trở nên trắng bệch. Còn Cống Dát Kiên Tán thì nguyên khí cũng bị thương nặng. - Đây là Thủy Thần đan của Đại tự tại cung chúng ta có thể tiêu trừ hỏa độc. Sau khi để cho Tự Tại Ngọc Bi đón được hai người, Trần Thanh Đế cũng lập tức bắn một viên đan dược màu lam vào tay Cách Lan vương. - Vũ Sư Thanh! Không ngờ Nga Mi các ngươi dám làm bạn với yêu nghiệt. Các ngươi không sợ bị diệt môn? - Cùng lúc đó, Trần Thanh Đế cũng lên tiếng. Vũ Sư Thanh cất tiếng cười lạnh: - Trần Thanh Đế! Chỉ dựa vào ngươi chưa xứng nói với ta câu đó. - Còn định chạy? - Gần như ngay lập tức Lạc Bắc cũng cất tiếng cười lạnh: - Không dễ như vậy đâu. Xoẹt! Trong tiếng cười lạnh của hắn, chín đạo kiếm cương trong suốt như thủy tinh liên tục tấn công Tự Tại Ngọc Bi khiến cho nó bị đẩy thẳng lên cao, ánh sáng vàng xung quanh cũng lóe lên liên tục. - Ta muốn đi chẳng lẽ ngươi giữ lại được? Trần Thanh Đế cũng không có hành động nào khác, chỉ đứng trên Tự Tại Ngọc Bi nhìn Lạc Bắc lạnh lùng rồi nói: - Ta đứng im ở đây thì ngươi làm gì được ta. Lạc Bắc cũng không trả lời Trần Thanh Đế mà chỉ cất tiếng cười lạnh. Rắc rắc! Sau khi một đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sấm tấn công lên tấm Tự Tại Ngọc bi, ba đám diệt Tuyệt Lôi vân và một cái kim bàn khổng lồ cũng xuất hiện ở phía trên nó mà từ từ chuyển động. Từ trong Kim bàn hiện ra Diệu Liên, Bảo tán, và Bạch loa. Ngoài ra còn có một tia sáng đen và hai luồng ánh sáng màu hồng giáng trúng Tự Tại Ngọc Bi. Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người bên phía Lạc Bắc đều phát động một đòn dữ dội với tự Tại Ngọc Bi. Ánh sáng màu vàng bên ngoài Tự Tại Ngọc Bi lập tức tản ra để lộ những hoa văn dày đặc trên thân nó. Trần Thanh Đế cũng loạng choạng nhưng đã chặn được đòn tấn công của bên phía Lạc Bắc. Nhưng y còn chưa kịp lên tiếng thì sắc mặt đã lập tức tái mét. Bảy cái vầng sáng đỏ như máu lập tức lao về phía Tự Tại Ngọc Bi. - Ngươi đứng yên đó ta không làm gì được ngươi? Ngươi có bản lĩnh thì cứ đứng yên đó thử xem. - Tiếng cười lạnh của Lạc Bắc lại vọng vào tai y. Sắc mặt Trần Thanh Đế tái mét nhưng không nói được tiếng nào. Do lúc trước, y đã chứng kiến Lạc Bắc sử dụng Đại Đại Hắc thiên ma quyết. Cho dù tiểu Trà có tu vi như vậy nhưng một khi bị bẩy vầng sáng đó bao phủ cũng lập tức bị phong ấn. Tự Tại Ngọc Bi mặc dù mạnh nhưng Trần Thanh Đế cũng không dám khẳng định rằng nếu để cho bẩy vầng sáng đó bao phủ, toàn bộ người bên mình có bị phong ấn cùng với Tự Tại Ngọc Bị hay không. Dù sao tất cả pháp thuật hay pháp bảo có thể thao túng lực không gian đều rất khủng bố. Cảnh tượng Ám Tinh đạo quân đẩy thế thân của Hoàng Vô Thần vào trong không gian loạn lưu vẫn còn như in trong đầu Trần Thanh Đế. Cho nên đối mặt với bảy vầng sáng màu đỏ, Trần Thanh Đế cũng chỉ có thể lựa chọn một là đánh nát chúng hai là tránh đi. Nhưng hiện tại, lực lượng pháp thuật bên phía Lạc Bắc đã chiếm ưu thế. Cho dù có phóng ra pháp thuật thì cũng bị bên phía Lạc Bắc đánh tan cho nên Trần Thanh Đế chỉ còn cách bỏ chạy. Ầm ầm! Tự Tại Ngọc Bị lập tức lùi lại hơn mười trượng tránh được bẩy vầng sáng màu đỏ. Sau khi tránh được, một tia sáng màu vàng chợt lóe lên trên Tự Tại Ngọc Bi chẳng khác nào không gian như xuất hiện một khe nứt rồi nó lập tức biến mất. Tự Tại Ngọc Bi mà né tránh thì Trần Thanh Đế cũng không thể làm như đã nói vẫn đứng ở đó mà Lạc Bắc không làm gì được. Trận chiến này, bên phía Trần Thanh Đế đã thất bại thảm hại. Không chỉ mất vài cái pháp bảo, con người mà ngay cả khí thế cũng thảm hại. Xoẹt! Chín đạo kiếm cương trong suốt như thủy tinh lao thẳng về phía Tự Tại Ngọc bi vừa biến mất kéo dài tới cả trăm trượng. - Không ngờ cái Tự tại ngọc bi đó còn có công hiệu xé rách hư không. Nếu muốn chạy trốn đúng là không ngăn được y. Trong nháy mắt khi Tự Tại Ngọc Bi biến mất, Lạc Bắc để cho thần thức tản ra nhưng không cảm nhận được hơi thở của nó. Thu! Chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt đánh hụt, Lạc Bắc lập tức phóng ra bảy vầng sáng màu đỏ bọc lấy cái phân thân mới biến thành đại phật ngàn tay đỏ như máu. Trên người phân thân cao tới tám trượng lập tức xuất hiện một lớp thủy tinh đỏ như máu, tạo thành một đóa hoa Mạn Đà La rồi trong nháy mắt thu nhỏ lại hóa thành một tia sáng chui vào trong mi tâm của Lạc Bắc. - A? Sau khi thu lại cái phân thân đã dung hợp với hóa thân của Cát Tường Sinh, ánh mắt Lạc Bắc lập tức để ý về phía Thi thần. Vừa rồi do đấu pháp quá ác liệt cho nên sau khi chém đứt đôi Kỳ Liên Liên Thành, hắn liền lệnh cho Thi thần đối phó còn bản thân thì không để ý tới nữa. Bởi vì hắn nghĩ "Kỳ Liên Liên Thành" không còn sức để mà trả đòn. Nhưng bây giờ, khi nhìn tới thì hắn không giấu được sự kinh hãi. - Đây... Tất cả mọi người trên Yêu vương liên thai cũng đều lắp bắp. Rắc rắc rắc Hiện tại Thi thần lại đang liên tục gặm lấy gặm để thân thể của "Kỳ Liên Liên Thành". Toàn thân thể của y lúc này cũng chỉ còn có một nửa. Cái cảnh tượng đó từ xa nhìn lại chẳng khác nào người đang ăn thịt người. Nếu như tất cả mọi người có mặt không phải có tu vi cực cao mà nhìn cảnh tượng này chắc chắn sẽ phải buồn nôn. "Kỳ Liên Liên Thành" giống như một pho tượng được tái tạo thân thể từ một thứ vật liệu kỳ lạ. Thân thể của y cũng không hề có máu thịt. Lạc Bắc không hề có ý ngăn cản Thi thần mà chỉ quan sát một lúc rồi lập tức hiểu ra. Con Thi thần của hắn mặc dù là vật luyện thi nhưng nó không giống những con cương thi cấp thấp, cần nhờ tới khí huyết để tăng nguyên khí. Bình thường, đám cương thi đó cho dù đánh chết đối thủ cũng không hề ăn thân thể của họ. Nhưng đối với Thi thần, nó chỉ có hứng thú đối với thiên tài địa bảo mà thôi.