- Không có chuyện đó. - Lạc Bắc giải thích:
- Pháp quyết phong ấn trong Đại Hắc thiên ma quyết của ta tạo ra một cái không gian đặc biệt. Trừ khi ta tự giải phong ấn nếu không cho dù chân nguyên của ta có yếu tới đây cũng không thể hóa giải được. - Ngưng một chút, Lạc Bắc nói tiếp:
- Hơn nữa, hiện tại ta là kẻ địch của Côn Luân, lực lượng của ta còn chưa đủ nên phải dựa vào cái phân thân này. Bản thân ta cũng có pháp thuật luyện hóa Ma huyết. Đợi tới khi nào thích hợp ta sẽ luyện hóa chúng trở thành chân nguyên tinh khiết.
- Vậy thì tốt. Bằng không với tu vi của ngươi, da thịt lại dày nếu như bị U Minh ma huyết xâm nhập thì chỉ sợ không có ai trong thiên hạ có thể khống chế được ngươi. - Đông Nhan cười cười rồi đột nhiên đảo mắt, nói:
- Không phải.
Lạc Bắc, Tát Mãn, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều ngẩn người:
- Không phải cái gì?
- Ngươi có thể hấp thu U Minh ma huyết để cho mình dùng. Ngươi đã luyện hóa một viên Huyết Xá lợi, nếu hấp thu thêm U Minh ma huyết trong cơ thể của tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu thì chẳng phải tương đương với luyện hóa ba viên Huyết Xá lợi hay sao?
Nụ cười của Đông Nhan hoàn toàn biến mất khi nghĩ tới chuyện đó:
- Không! Chưa nói tiểu Trà bị nhiễm U Minh ma huyết đã hấp thu rất nhiều thực lực của bao nhiêu người tu đạo, chưa nói tới U Minh ma huyết trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú cũng tương đương với chân nguyên của một người tu đạo có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Chỉ sợ bất cứ thứ thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược cũng không thể sánh được với chân nguyên từ U minh ma huyết chuyển hóa thành. Cơ bản ngươi không cần phải mất nhiều thời gian tu luyện, chỉ cần từ từ luyện hóa chỗ chân nguyên đó thì tu vi tăng lên cũng không khó. Hiện tại tu vi của ngươi đã tương dương với Nguyên Anh đại thành, đến lúc đó chỉ sợ tới thẳng Độ kiếp hậu kỳ, chuẩn bị độ kiếp tới nơi.
- Cái này...
Lạc Bắc cũng giật mình. Đúng là vừa rồi hắn có suy nghĩ phải luyện hóa toàn bộ chỗ U Minh ma huyết đó. Nhưng hắn không nghĩ xem U Minh ma huyết có giá trị như thế nào. Ba viên Huyết xá lợi cộng thêm khí huyết của Thất Hải Yêu Vương thú và nhiều người tu đạo chuyển hóa thành Ma huyết, cho dù có tổn hao tới mấy thì cũng phải tương đương với bốn viên.
Theo sự ước lượng của Lạc Bắc giữa đủ mọi loại pháp thuật hùng mạnh, người tu đạo có tu vi Nguyên Anh kỳ nhiều như vậy, U Minh huyết ma đã có uy thế như vậy, có lẽ không chỉ có tu vi Độ kiếp hậu kỳ, thậm chí có thể vượt qua được một tầng thiên kiếp.
Bốn viên Huyết Xá lợi có lẽ tương đương với một nửa chân nguyên của U Minh huyết ma.
Một nửa lượng chân nguyên của người tu đọa vượt qua một lần Thiên kiếp mà được chuyển hóa hết thì đừng nói có thể làm cho hắn đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ mà Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đột phá được một tầng cũng là chuyện đơn giản.
- Lạc Bắc! Có lẽ trong giới tu đạo, ngươi là người tu luyện tới tu vi Độ Kiếp nhanh nhất.
Trong lúc Lạc Bắc đang suy nghĩ, Đông Nhan cũng lên tiếng:
- Hơn nữa mặc dù ngươi không luyện hóa cái phân thân kia mà để cho nó hấp thu nhiều Huyết Xá lợi như vậy thì có lẽ nó cũng phải tương đương với một người tu đạo có tu vi Độ Kiếp kỳ.
Sau khi nói với Lạc Bắc câu đó, Đông Nhan lập tức nhìn Tát Mãn nói:
- Tát Mãn! Ta thấy người điều khiển trận pháp này không tốn nhiều chân nguyên. Cái trận pháp này có thể thực hiện tiếp được không? Ta thật sự muốn xem cái phân thân của Lạc Bắc hấp thu nhiều U Minh ma huyết thì lợi hại tới đâu.
- Cái trận pháp này không sao. - Tát Mãn nhìn Đông Nhan rồi nói:
- Trên người ngươi còn có đan dược bồi bổ sức sống mạnh không?
Đông Nhan lắc đầu nói:
- Bình thường thì thứ đan dược đó không có nhiều tác dụng với ta. Cho nên vừa rồi đã dùng hết.
- tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu bị U Minh ma huyết xâm nhập còn lợi hại hơn, gần như tương đương với thay toàn bộ máu trong người. Ngoại trừ một ít dược vật nuôi tủy và có sức sống mạnh mà ta vừa dùng ra, ta định chuẩn bị một chút linh dược hữu dụng mới được. Hiện tại, Lạc Bắc hấp thu U Minh ma huyết nhanh như vậy ta cũng không có đủ dược liệu. - Tát Mãn lắc đầu rồi vung tay lên. Mười hai cây Thiên thần ngân châm lập tức biến mất trong trận pháp.
- Có điều ta cũng muốn nhanh chóng loại bỏ U Minh ma huyết trong cơ thể của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Ta sợ các ngươi ở đây lâu sẽ khiến cho chúng ta gặp tai họa. Đông Nhan! Nếu như ngươi giúp ta thì thời gian kiếm thuốc sẽ không quá lâu.
- Cái này đâu có vấn đề. - Đông Nhan lập tức đồng ý.
- Việc này là do ta nhờ ngươi giúp đỡ. Ngươi cần đan dược gì cứ nói cho ta là được.
Tát Mãn gật đầu cũng không nhiều lời, vung pháp trượng ngưng tụ một đám văn tụ.
Lạc Bắc nhận ra hiện tại Tát Mãn sử dụng là phương pháp ngưng khí họa phù.
Chỉ thấy nhưng dòng chữ trôi nổi trong không trung không biết mất. Tát Mãn viết ra mười hai loại linh dược. Ngoại trừ một hai loại đã nghe nói, số còn lại, Lạc Bắc cũng chưa hề nghe thấy tên. Nhưng Đông Nhan chỉ nhìn kỹ một chút liền gật đầu với Tát Mãn:
- Được! Cho ta hai ngày. Hai ngày sau ta sẽ mang toàn bộ số linh dược đó tới đây cho ngươi.
- Chỉ cần hai ngày? - Tát Mãn liếc mắt nhìn Đông Nhan.
- Chỉ cần hai ngày. - Đông Nhan gật đầu trả lời Tát Mãn rồi sau đó quay sang nói với đám người Lạc Bắc:
- Chúng ta đi thôi...
- Chẳng nhẽ Đông Nhan cất chứa số linh dược đó ở đây?
Mặc dù Tát Mãn viết ra hơn mười loại linh dược mà Lạc Bắc chưa hề nghe nói qua nhưng nhìn nét mặt của Tát Mãn, Lạc Bắc cũng biết bất cứ loại nào cũng là thứ khó tìm.
Nhưng Đông Nhan khẳng định một cách hết sức chắc chắn. Sau khi rời khỏi sơn trại của tộc Ma Tây, Đông Nhan không trở về chỗ của mình mà lại để cho Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đi cùng với nàng tới cái hồ trên núi Thông thiên. Cho nên Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều có suy nghĩ như thế.
- Trước tiên các ngươi ẩn nấp đi. Nếu không ta sợ người Côn Luân phát hiện ra hành tung của các ngươi lại mang tới rắc rối. - Khi Yêu vương liên thai dừng lại trên cái hồ, Đông Nhan cũng không về ngay ngôi lầu ở bên cạnh hồ mà quay sang nói với Lạc Bắc như vậy.
Sau đó, Đông Nhan liền hạ xuống cái con đường bằng gỗ đi tới giữa hồ rồi vươn tay thả ra hơn mười vầng sáng màu xanh biếc.
Hơn mười vầng sáng đó đều là những viên ngọc có hình con bướm.
Những con bướm màu xanh biếc vừa mới bay lên không trung, Đông Nhan lập tức ngồi xuống.
- A?
Khoảng chừng một canh giờ, từ trên không trung liền có ánh sáng của người tu đạo phi hành tới.
Liên tiếp trong mấy canh giờ có những người tu đạo ăn mặc khác nhau bay đến. Có người Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc có thể nhận ra, cũng có người thì không. Một số người ở trong các môn phái nhỏ, thậm chí có cả tán tu.
Đông Nhan chẳng thèm để ý tới đám người tu đạo đó, cũng không động đậy chỉ gật đầu với họ xem như đáp lễ. Mà đám người tu đạo kia cũng hết sức tôn kính với Đông Nhan, sau khi thi lễ với nàng liền tiện tay đặt một thứ gì đó bên cạnh rồi mới rời đi.
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc có thể thấy thứ mà đám người tu đạo đó đặt bên cạnh Đông Nhan đều là những con bướm mà nàng đã thả ra đồng thời còn có một thứ linh dược. Thậm chí còn có thứ gì đó như ngân phiếu.
- Được rồi. - Sau chừng ba, bốn canh giờ, Đông Nhan đang ngồi xếp bằng liền đứng đậy.
- Còn thiếu Thiên niên ngân tuyết thảo, Ôn tuyền ngọc tủy, Diên niên hoa nữa thôi. - Kiểm tra tất cả mội thứ xong, Đông Nhan nói với ba người Lạc Bắc như vậy.
- Bọn họ là ai? - Ánh mắt của Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều không giấu được sự khiếp sợ. Mặc dù ba người biết Đông Nhan có thủ đoạn nhưng không thể ngờ được lại có nhiều người mang tới linh dược như vậy. Chỉ chưa tới sáu, bảy canh giờ, hơn mười loại linh dược chỉ còn thiếu ba.
- Những người đó là do phụ thân ta chữa trị, hoặc là biết tín vật của ta và phụ thân ta. Ngoài ra còn có một số người trong các môn phái và Tán tu được giúp đỡ. - Đông Nhan hết sức bình thản và tự tin:
- Chỉ cần chúng ta có thêm nhiều mối quan hệ thì lâu ngày chúng chẳng khác nào một lá phù bảo mệnh.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc trầm ngâm một chút liền hiểu ra.
Đối với người tu đạo, nhất là những môn phái nhỏ hay Tán Tu trong lúc tu hành hay đối địch có khả năng gặp phải chuyện bất trắc. Bọn họ có được mối quan hệ với Dạ Ma Thiên và Đông Nhan đúng là có thêm sự bảo đảm. Mặc dù hiện tại không cần cứu chữa nhưng tương lại có khi lại cần tới những nhân vật như hai người.